Min menu

Pages

Từ lời m-ỉa m-ai cháu mình "không bằng cấp mãi là thợ" đến cú s-ốc t-ột cùng: Bác Hai ch-ết l-ặng vì số phận của con trai mình...


Ánh nắng chiều tàng tạ rải vàng trên con đường làng quanh co, nhuộm một màu hoài niệm lên những mái nhà ngói cũ kỹ. Tiếng nồi niêu xoong chảo lách cách từ căn bếp vọng ra, hòa cùng tiếng nói cười rộn ràng của đám con cháu đang tụ họp. Hôm nay là ngày giỗ ông nội, một dịp hiếm hoi để mọi người trong gia đình tề tựu đông đủ. Trong số những người đang quây quần, có một người đàn ông luôn giữ vẻ tự mãn trên khuôn mặt – bác Hai.

Bác Hai là anh cả trong gia đình, một người đàn ông có tính cách mạnh mẽ, quyết đoán, nhưng cũng rất tự phụ và thích khoe khoang. Ông luôn tin rằng bằng cấp, địa vị xã hội mới là thước đo của thành công. Bác Hai có một người con trai tên là Tuấn, được bác dồn hết tâm huyết cho ăn học. Tuấn là niềm tự hào của bác Hai, đặc biệt khi cậu đậu vào một trường đại học danh tiếng, theo học ngành tài chính.

Em trai của bác Hai, chú Năm, lại là một người hiền lành, chất phác. Chú có một người con trai tên là Khải, một cậu bé thông minh, lanh lợi nhưng lại không hợp với chuyện đèn sách. Khải sớm bộc lộ niềm đam mê với máy móc, với những chiếc xe. Cậu thích mày mò sửa chữa, tháo lắp những bộ phận cơ khí.

Khi Khải quyết định nghỉ học sớm để theo đuổi đam mê, mở một tiệm sửa xe nhỏ ven đường, bác Hai đã không ngừng chê bai. Bác cho rằng đó là một quyết định ngu ngốc, là phí hoài tương lai. Bác ta thường xuyên lấy Khải ra làm gương xấu để răn dạy con trai mình.

“Thấy thằng Khải không?” Bác Hai nói với Tuấn, giọng bác ta đầy vẻ khinh thường. “Học hành không đến nơi đến chốn, giờ thì mở cái tiệm sửa xe cỏn con. Mày phải cố gắng học thật giỏi, sau này làm ông nọ bà kia, đừng có như nó.”

Tuấn thì nghe lời cha, cố gắng học hành chăm chỉ. Anh nghĩ rằng cha mình nói đúng.

Ngày giỗ ông nội năm đó, mọi người trong gia đình tụ họp đông đủ. Bữa cơm ấm cúng, nhưng không khí bỗng trở nên căng thẳng khi bác Hai bắt đầu câu chuyện quen thuộc của mình.

“Thằng Tuấn nhà tôi đó,” bác Hai nói, giọng bác ta đầy vẻ tự hào, ánh mắt liếc nhìn Khải. “Nó học đại học ngành tài chính, sau này ra trường là làm việc ở công ty lớn, ngồi phòng máy lạnh, kiếm tiền tỷ.”

Rồi, bác ta quay sang nhìn Khải, đôi môi anh khẽ nhếch, nụ cười nửa miệng đầy vẻ mỉa mai. “Còn thằng Khải đó, nó thích cái gì mà cứ sửa xe với sửa cộ. Sống mà không có bằng cấp thì mãi mãi là thằng thợ thôi con à.”

Lời nói của bác Hai như một nhát dao đâm thẳng vào tim Khải. Cậu cảm thấy tủi thân, đau khổ. Cha mẹ Khải, chú Năm và thím Sáu, chỉ biết cúi gằm mặt. Họ không muốn cãi lại anh mình, không muốn gây gổ trong ngày giỗ. Họ tin rằng, sự im lặng đôi khi là câu trả lời tốt nhất.

Khải không nói gì cả. Cậu chỉ cười nhẹ, nụ cười đầy ẩn ý. Cậu biết, bác Hai đang muốn hạ thấp cậu, muốn khoe khoang về con trai mình. Nhưng cậu không quan tâm. Cậu tin vào bản thân mình, tin vào con đường mình đã chọn.

Sau ngày giỗ đó, Khải càng quyết tâm hơn. Cậu vùi đầu vào công việc ở tiệm sửa xe. Cậu không ngừng học hỏi, tìm tòi những kiến thức mới về cơ khí, về các loại xe. Cậu đầu tư vào trang thiết bị, nâng cấp tay nghề. Tiệm sửa xe nhỏ của Khải dần trở nên đông khách. Khách hàng đến sửa xe của cậu đều khen ngợi tay nghề giỏi, thái độ nhiệt tình, và giá cả phải chăng.

Trong khi đó, Tuấn, con trai bác Hai, sau khi tốt nghiệp đại học ngành tài chính, đã xin vào làm việc tại một công ty lớn. Ban đầu, mọi thứ đều suôn sẻ. Tuấn có một công việc ổn định, lương cao. Bác Hai càng thêm tự hào về con trai.


Nhưng rồi, một ngày nọ, Tuấn bị lôi kéo vào một dự án đa cấp. Anh ta bị cuốn hút bởi những lời hứa hẹn về lợi nhuận khổng lồ, về việc “làm giàu không khó”. Tuấn bắt đầu đầu tư tiền vào dự án đa cấp, thậm chí còn vay mượn của bạn bè, người thân. Anh ta bỏ bê công việc chính, dồn hết thời gian và công sức vào dự án ảo.

Bác Hai, vì quá tin tưởng con trai, không chút nghi ngờ. Ông còn tự hào nói với mọi người rằng con trai mình đang làm “dự án lớn”, “kiếm tiền tỷ”.

Năm năm trôi qua. Cuộc đời của Khải và Tuấn rẽ sang hai hướng hoàn toàn khác biệt.

Khải, từ một tiệm sửa xe nhỏ ven đường, đã mở rộng thành một xưởng sửa xe quy mô lớn. Cậu đầu tư máy móc hiện đại, thuê thêm thợ lành nghề. Xưởng sửa xe của Khải nổi tiếng khắp vùng, được nhiều người tin tưởng. Cậu còn nhận được những hợp đồng lớn từ các hãng vận tải, các công ty cho thuê xe. Tiền bạc cứ thế đổ về.

Với số tiền kiếm được, Khải không ngần ngại xây một căn nhà lầu khang trang cho bố mẹ. Ngôi nhà mới to đẹp, đầy đủ tiện nghi, nằm ngay trên mảnh đất mà chú Năm và thím Sáu đã từng lo lắng không biết bao giờ mới có tiền để xây. Chú Năm và thím Sáu mừng rơi nước mắt. Họ tự hào về Khải, về đứa con trai đã không nghe theo lời chê bai của người khác, mà kiên trì theo đuổi đam mê của mình.

Trong khi đó, Tuấn, con trai bác Hai, lại lâm vào cảnh khốn cùng. Dự án đa cấp mà anh ta tham gia đã sụp đổ. Tuấn mất trắng toàn bộ số tiền đầu tư, và còn nợ nần chồng chất. Anh ta bị chủ nợ truy lùng, cuộc sống trở nên hỗn loạn.

Bác Hai, khi biết chuyện, như sét đánh ngang tai. Mọi sự tự hào về con trai, mọi lời khoe khoang trước đây, bỗng chốc tan thành mây khói. Ông không thể tin được rằng con trai cưng của mình lại có thể lâm vào cảnh bi đát như vậy.

Gia đình bác Hai phải bán đi gần hết tài sản để trả nợ cho Tuấn. Từ một gia đình khá giả, giờ đây họ phải đối mặt với khó khăn về kinh tế, và cả những lời dị nghị của làng xóm.

Bác Hai, người từng thích rêu rao, giờ đây chỉ biết cúi mặt xấu hổ. Mỗi khi ra đường, bác ta không dám ngẩng mặt lên nhìn ai. Những lời nói mỉa mai, chỉ trích của bác ta dành cho Khải trước đây, giờ đây lại như những mũi kim đâm ngược vào chính bác ta.

Một buổi chiều, khi Khải đang ngồi uống trà trong căn nhà lầu mới xây, bác Hai bất ngờ đến thăm. Anh ta bước vào, vẻ mặt gượng gạo, đôi mắt tránh né.

“Chào Khải,” bác Hai nói, giọng bác ta khẽ run rẩy. “Con khỏe không?”

Khải ngạc nhiên. Đã lâu lắm rồi bác Hai không đến thăm cậu. Cậu đứng dậy, mời bác ngồi.

“Con khỏe bác ạ. Bác đến có chuyện gì không?”

Bác Hai nhìn Khải, nhìn căn nhà lầu khang trang, rồi nhìn ra xưởng sửa xe đang hoạt động nhộn nhịp. Một nụ cười gượng gạo, méo mó hiện trên khuôn mặt bác ta. Bác Hai chỉ biết cười trừ.


“À… à thì… bác sang thăm con thôi mà,” bác Hai lắp bắp. “Nghe nói con làm ăn phát đạt lắm. Xây được nhà lầu cho bố mẹ rồi à? Giỏi thật đấy!”

Lời khen của bác Hai nghe thật gượng ép, thậm chí còn mang một chút chua chát. Khải hiểu được tâm trạng của bác Hai. Cậu không nói gì cả, chỉ khẽ mỉm cười.

“Thằng Tuấn nhà bác đó,” bác Hai tiếp tục, giọng bác ta đầy sự tiếc nuối. “Nó… nó gặp chuyện không may. Bị lừa vào cái đa cấp gì đó… Giờ thì nợ nần chồng chất. Bác phải bán hết nhà cửa đất đai để trả nợ cho nó rồi.”

Bác Hai cúi gằm mặt, không dám nhìn Khải. “Bác… bác xin lỗi con, Khải ạ. Ngày xưa bác đã nói những lời không hay với con. Bác đã chê bai con. Bác đã sai rồi.”

Khải nhìn bác Hai, ánh mắt cậu không một chút oán giận. Cậu biết, bác Hai đang thật sự hối hận.

“Bác Hai ơi,” Khải nói, giọng cậu dịu dàng. “Chuyện đã qua rồi bác ạ. Con không để bụng đâu. Ai cũng có lúc sai lầm mà bác. Quan trọng là mình biết nhận ra lỗi lầm để sửa chữa.”

Bác Hai ngẩng đầu lên, ánh mắt bác ta rưng rưng. “Con… con không giận bác sao?”

Khải mỉm cười. “Con không giận bác đâu. Con chỉ mong bác và anh Tuấn sớm vượt qua được giai đoạn khó khăn này.”

Bác Hai cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Gánh nặng trong lòng bác ta đã được trút bỏ. Bác ta biết, dù đã làm nhiều điều sai trái, nhưng cháu trai bác ta vẫn luôn bao dung, vẫn luôn yêu thương bác ta.

Sau ngày hôm đó, bác Hai thay đổi hoàn toàn. Ông không còn thích khoe khoang, chê bai người khác nữa. Ông trở nên khiêm tốn hơn, trầm tính hơn. Ông dành nhiều thời gian hơn cho gia đình, cho vợ con. Ông cố gắng giúp đỡ Tuấn vượt qua khó khăn, làm lại cuộc đời.

Tuấn, sau những vấp ngã, cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều. Anh ta nhận ra lỗi lầm của mình, và quyết tâm sửa chữa. Anh ta tìm một công việc phù hợp, bắt đầu lại từ đầu.

Khải vẫn sống cuộc sống bình dị nhưng tràn ngập hạnh phúc. Xưởng sửa xe của cậu ngày càng phát triển. Cậu vẫn giữ cho mình sự khiêm tốn, giản dị. Cậu không khoe khoang, không tự mãn. Cậu biết ơn những gì mình đang có, và luôn cố gắng giúp đỡ những người xung quanh.

Mối quan hệ giữa bác Hai và Khải dần được hàn gắn. Họ thường xuyên trò chuyện, hỏi han nhau. Bác Hai không còn coi thường Khải nữa. Ông biết rằng, chính Khải, người mà ông từng chê bai, lại là người đã chứng minh cho ông thấy giá trị của một con người không nằm ở bằng cấp hay địa vị, mà nằm ở nhân cách, ở nghị lực, và ở sự tử tế.

Và mỗi khi nhìn thấy Khải, ông lại nhớ đến câu chuyện của chính mình, nhớ đến những lời nói mà ông đã từng rêu rao. Ông biết, cuộc đời đã dạy cho ông một bài học quý giá, một bài học mà ông sẽ không bao giờ quên.

Cuộc sống của gia đình bác Hai và chú Năm dần trở lại quỹ đạo. Dù những vết sẹo của quá khứ vẫn còn đó, nhưng họ đã học được cách tha thứ, cách yêu thương, và cách sống bao dung hơn.

Khải vẫn làm việc chăm chỉ, vẫn dành thời gian cho gia đình. Cậu thường xuyên đến thăm bác Hai, trò chuyện, động viên. Cậu tin rằng, sự tử tế sẽ mang lại bình yên.

Căn nhà lầu khang trang mà Khải xây cho bố mẹ đứng đó, sừng sững giữa làng, như một minh chứng cho sự nỗ lực, cho ý chí kiên cường của một người trẻ. Nó là lời khẳng định rằng, không cần bằng cấp cao sang, không cần địa vị xã hội, chỉ cần có niềm đam mê, sự kiên trì và một trái tim tử tế, con người ta vẫn có thể thành công, vẫn có thể xây dựng được một cuộc đời đáng sống.

Và mỗi khi nhìn lên bầu trời xanh, nơi những đám mây trắng đang trôi lững lờ, Khải lại cảm thấy lòng mình thanh thản hơn bao giờ hết. Cậu biết, hạnh phúc đích thực không phải là những gì người khác công nhận, mà là những gì mình tự mình tạo dựng nên, bằng cả trái tim, bằng mồ hôi và nước mắt.

Câu chuyện của Khải là một lời nhắc nhở cho tất cả mọi người: Thành công không chỉ được đo bằng bằng cấp hay địa vị, mà bằng nghị lực, sự cống hiến và giá trị mà ta mang lại cho cuộc sống.

Nhận xét