Cái nắng chói chang của buổi trưa tháng Sáu hắt xiên qua khung cửa sổ phòng công chứng, phủ lên sàn nhà đá hoa cương một vệt sáng chói lòa. Tiếng bút lạch cạch trên giấy, tiếng xì xào của những người chờ đợi, tất cả hòa vào nhau tạo nên một bản giao hưởng khô khan, căng thẳng. Mai ngồi đó, bàn tay nắm chặt lấy bàn tay Hùng – chồng cô. Tim cô đập thình thịch, một sự hồi hộp xen lẫn lo lắng dâng trào. Hôm nay là ngày họ đi làm sổ đỏ cho ngôi nhà đầu tiên của mình.
Mai và Hùng đã yêu nhau từ những ngày còn là sinh viên nghèo. Tình yêu của họ không phô trương, không ồn ào, nhưng lại sâu đậm và chân thành. Cả hai đều xuất thân từ những gia đình bình thường, không quá khá giả. Ngay từ những ngày đầu yêu nhau, họ đã cùng nhau mơ về một ngôi nhà nhỏ, một tổ ấm của riêng mình. Đó không chỉ là một giấc mơ, mà là mục tiêu, là động lực để họ cố gắng mỗi ngày.
Sau khi ra trường, cả hai lao vào công việc như những con thiêu thân. Hùng làm kỹ sư xây dựng, thường xuyên phải đi công trình xa nhà, dầm mưa dãi nắng. Mai là giáo viên, đứng lớp ngày đêm, miệt mài với từng bài giảng, từng con chữ. Đồng lương ít ỏi, nhưng họ vẫn kiên trì tích góp. Họ cắt giảm mọi chi tiêu không cần thiết, từ những buổi cà phê tụ tập bạn bè, những bộ quần áo thời trang, đến những chuyến du lịch xa xỉ. Mỗi đồng tiền kiếm được đều được chắt chiu, gửi gắm vào giấc mơ về ngôi nhà.
Suốt tám năm ròng rã, mồ hôi, nước mắt và cả tuổi trẻ của họ đều đổ dồn vào mục tiêu ấy. Tám năm, một quãng thời gian đủ dài để tình yêu thêm bền chặt, và đủ dài để họ hiểu rõ hơn về giá trị của sự nỗ lực.
Không chỉ riêng hai vợ chồng, cả hai bên nội ngoại cũng góp sức. Bố mẹ Mai, dù không dư dả, cũng cố gắng dành dụm, chắt chiu từng đồng gửi gắm cho con gái. Bà ngoại Mai còn bán đi mấy chỉ vàng dưỡng già để ủng hộ cháu. Bố mẹ Hùng cũng vậy, họ cũng bỏ ra một phần không nhỏ để giúp đỡ con trai. Ngôi nhà này, nó không chỉ là thành quả của Mai và Hùng, mà còn là kết tinh của tình yêu thương, sự hy sinh của cả hai bên gia đình.
Khi tìm được căn nhà ưng ý, một căn nhà nhỏ xinh, hai tầng, nằm trong khu dân cư yên tĩnh, Mai và Hùng vỡ òa trong hạnh phúc. Họ đã đi xem biết bao nhiêu căn nhà, đã mơ tưởng biết bao nhiêu lần về khoảnh khắc này. Cuối cùng, giấc mơ cũng đã thành hiện thực.
Ngày đi làm sổ đỏ, Mai và Hùng dậy từ rất sớm. Họ mặc những bộ quần áo tươm tất nhất, lòng đầy phấn khởi. Bà nội của Hùng, một người phụ nữ khá kỹ tính và có phần hơi gia trưởng, cũng đi cùng họ. Bà nói rằng bà muốn chứng kiến khoảnh khắc trọng đại này của các con. Mai không nghĩ nhiều, cô chỉ vui vẻ chào đón bà.
Khi đến phòng công chứng, không khí trở nên đông đúc hơn Mai tưởng. Họ ngồi chờ đợi, mỗi phút giây trôi qua đều như dài thêm. Bỗng nhiên, bà nội Hùng kéo tay con trai sang một góc.
“Hùng này,” bà nói, giọng bà thì thầm, nhưng đủ để Mai, dù ngồi cách đó một đoạn, cũng có thể nghe thấy. Tim Mai bỗng chùng xuống, một dự cảm không lành.
Bà nội Hùng nhìn con trai, ánh mắt bà đầy vẻ nghiêm nghị. “Tốt nhất chỉ đứng tên con thôi.”
Hùng ngạc nhiên. “Sao lại thế hả mẹ?”
Bà nội Hùng liếc nhìn về phía Mai, rồi hạ giọng. “Để vợ vào tên, lỡ mai này li dị thì mất trắng. Tài sản của mình, cứ để mình con đứng tên là tốt nhất.”
Câu nói của bà nội Hùng như một nhát dao đâm thẳng vào tim Mai. Cô đứng lặng đi. Máu trong người cô như đông lại. Mất trắng? Li dị? Ngay trong ngày trọng đại này, mẹ chồng lại nói ra những lời cay nghiệt đến vậy sao?
Mọi niềm vui, mọi sự hân hoan trong lòng Mai bỗng chốc tan biến. Cô cảm thấy tủi thân, đau khổ. Suốt tám năm qua, cô đã cùng Hùng vất vả làm việc, đã cùng anh vun đắp giấc mơ này. Căn nhà này không chỉ có mồ hôi, nước mắt của cô, mà còn có cả sự hy sinh của bố mẹ cô, bà ngoại cô. Vậy mà giờ đây, mẹ chồng lại muốn loại cô ra khỏi quyền sở hữu, chỉ vì một giả định “lỡ mai này li dị”?
Nước mắt Mai bắt đầu chực trào. Cô cố gắng kìm nén, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh. Cô nhìn Hùng, ánh mắt cô đầy sự thất vọng, xen lẫn một chút chờ đợi. Cô muốn xem anh sẽ phản ứng như thế nào.
Hùng nhìn mẹ, rồi anh quay sang nhìn Mai. Anh nhìn thấy sự tổn thương trong ánh mắt cô, nhìn thấy nỗi buồn trong khuôn mặt cô. Hùng hít một hơi thật sâu.
Anh mỉm cười. Một nụ cười nhẹ, nhưng đầy sự kiên định.
“Nếu mẹ nghĩ vậy,” Hùng nói, giọng anh trầm ấm, rõ ràng, đủ để mọi người xung quanh, và đặc biệt là Mai, có thể nghe thấy từng lời. “Thì con sẽ không làm sổ đỏ nữa.”
Bà nội Hùng sững sờ. “Con nói gì vậy? Sao lại không làm nữa?”
Hùng nhìn thẳng vào mắt mẹ, ánh mắt anh đầy sự kiên quyết. “Vì ngôi nhà này không có vợ con, nó không đáng gọi là nhà.”
Bà nội Hùng nghẹn lời. Khuôn mặt bà tái mét. Bà không ngờ con trai mình lại có thể nói ra những lời như vậy. Bà nhìn Mai, ánh mắt bà đầy sự bối rối, hổ thẹn.
Mai đứng lặng đi. Nước mắt cô chảy dài trên má, nhưng đó không phải là nước mắt của sự đau khổ, mà là nước mắt của niềm xúc động, của sự vỡ òa. Cuối cùng, sau bao nhiêu năm, chồng cô đã đứng về phía cô, đã bảo vệ cô một cách rõ ràng, dứt khoát.
Hùng quay sang nắm chặt tay Mai. Anh mỉm cười với cô, một nụ cười đầy yêu thương và sự trấn an. “Em ơi, mình đi về thôi. Chúng ta sẽ làm sổ đỏ sau.”
Mai gật đầu. Cô không nói gì cả, chỉ để nước mắt mình rơi.
Họ rời khỏi phòng công chứng, bỏ lại phía sau ánh mắt ngỡ ngàng của bà nội Hùng và những người xung quanh. Về đến nhà, Hùng ôm chặt lấy Mai vào lòng.
“Anh xin lỗi em,” Hùng nói, giọng anh đầy sự hối lỗi. “Anh đã để em phải nghe những lời khó nghe đó.”
Mai lắc đầu. “Không sao đâu anh. Em không giận anh đâu. Em chỉ… em chỉ thấy bất ngờ thôi.”
Cô ngẩng đầu lên nhìn Hùng. “Anh… anh nói thật lòng chứ? Anh thật sự nghĩ rằng ngôi nhà không có em thì không đáng gọi là nhà sao?”
Hùng mỉm cười, ánh mắt anh đầy sự chân thành. “Tất nhiên rồi. Em là vợ anh. Ngôi nhà này là của chúng ta, là tổ ấm của chúng ta. Không có em, thì ngôi nhà này chỉ là một khối bê tông vô tri thôi. Nó không có ý nghĩa gì cả.”
Mai bật khóc nức nở. Nước mắt cô không ngừng rơi. Cô cảm thấy lòng mình tràn ngập sự ấm áp, sự bình yên. Sau bao nhiêu năm, cô cuối cùng đã nhận được sự công nhận, sự bảo vệ mà cô luôn mong mỏi.
Hùng ôm chặt lấy Ly vào lòng, vỗ về cô. Anh biết, những lời nói của mẹ anh đã làm tổn thương cô rất nhiều. Nhưng anh cũng biết, anh đã làm đúng. Anh đã bảo vệ tình yêu của mình, bảo vệ tổ ấm của mình.
Chiều hôm đó, Hùng nói chuyện riêng với mẹ anh. Anh không trách móc, không oán giận. Anh chỉ giải thích cho mẹ hiểu về quan điểm của mình.
“Mẹ ơi,” Hùng nói, giọng anh điềm tĩnh. “Con hiểu mẹ lo lắng cho con. Nhưng mẹ ơi, Mai là vợ con. Cô ấy đã cùng con vượt qua bao nhiêu khó khăn, đã cùng con xây dựng nên ngôi nhà này. Ngôi nhà này có công sức của cô ấy, có cả mồ hôi nước mắt của cô ấy. Nếu ngôi nhà này không có tên cô ấy, thì con không thể nào chấp nhận được.”
Bà nội Hùng im lặng. Bà nhìn con trai, ánh mắt bà thoáng chút gì đó suy tư. Bà đã quen với việc kiểm soát mọi thứ, quen với việc nghĩ cho bản thân mình. Bà chưa bao giờ nghĩ rằng, lời nói của mình lại có thể làm tổn thương người khác đến vậy.
“Hơn nữa, mẹ ơi,” Hùng nói tiếp. “Con tin tưởng Mai. Con tin tưởng vào tình yêu của chúng con. Con không muốn nghĩ đến chuyện ly dị, hay chuyện mất mát. Con chỉ muốn sống hạnh phúc với vợ con, trong ngôi nhà của chúng con.”
Bà nội Hùng không nói gì cả. Bà chỉ khẽ thở dài. Có lẽ, bà đã nhận ra lỗi lầm của mình.
Sau ngày hôm đó, mọi thứ dần thay đổi. Bà nội Hùng không còn nhắc đến chuyện sổ đỏ nữa. Bà cũng không còn tỏ vẻ khó chịu với Mai. Mặc dù không nói lời xin lỗi trực tiếp, nhưng bà bắt đầu thể hiện sự quan tâm đến Mai nhiều hơn, từ những bữa ăn, những câu hỏi thăm. Mai cũng nhận ra sự thay đổi đó. Cô không còn cảm thấy căng thẳng, lo lắng khi đối mặt với mẹ chồng nữa.
Mai và Hùng quyết định làm lại thủ tục sổ đỏ. Lần này, cả hai tên họ đều được ghi rõ ràng trên giấy tờ. Ngôi nhà nhỏ, giờ đây đã thực sự là của chung, là tổ ấm của riêng họ.
Họ dọn về ngôi nhà mới, bắt đầu một cuộc sống mới. Hạnh phúc giản dị, nhưng tràn đầy ý nghĩa. Mai không còn phải lo lắng về những lời nói của mẹ chồng, không còn phải sợ hãi về những toan tính. Cô được sống là chính mình, được yêu thương và được bảo vệ.
Hùng cũng trở nên chín chắn hơn. Anh không còn nhu nhược như trước nữa. Anh luôn là chỗ dựa vững chắc cho Mai, luôn đứng về phía cô, bảo vệ cô trước mọi sóng gió.
Mỗi buổi chiều, khi tan sở, Mai và Hùng lại cùng nhau trở về ngôi nhà nhỏ. Họ cùng nhau nấu cơm, cùng nhau dọn dẹp, cùng nhau trò chuyện. Tiếng cười nói của họ vang vọng khắp căn nhà, xua đi mọi sự lạnh lẽo, trống trải.
Mai vẫn thường nhớ lại khoảnh khắc trong phòng công chứng ngày hôm đó. Nhớ lại câu nói của mẹ chồng, và nhớ lại câu trả lời đầy kiên định của Hùng. Câu nói đó, nó không chỉ là một lời tuyên bố, mà còn là một lời khẳng định về tình yêu, về sự tin tưởng, và về giá trị của một tổ ấm thực sự.
Cô biết ơn Hùng. Biết ơn vì anh đã không ngần ngại đứng về phía cô, bảo vệ cô. Biết ơn vì anh đã cho cô thấy rằng, tình yêu của họ đủ lớn để vượt qua mọi thử thách, mọi định kiến.
Và cô cũng biết ơn mẹ chồng. Mặc dù những lời nói của bà đã làm cô tổn thương, nhưng chính những lời nói đó đã giúp cô nhận ra giá trị của Hùng, giá trị của tình yêu mà anh dành cho cô.
Ngôi nhà này, nó không chỉ là một tài sản, mà là biểu tượng của tình yêu, của sự hy sinh, và của niềm tin. Nó là nơi mà Mai và Hùng sẽ cùng nhau xây dựng một tương lai hạnh phúc, một tương lai không có sự nghi ngờ, không có sự toan tính, mà chỉ có tình yêu thương và sự thấu hiểu.
Mai nhìn ra cửa sổ, nơi ánh nắng chiều đang dần tắt. Cô mỉm cười. Cuộc sống của cô giờ đây bình yên hơn bao giờ hết. Cô không cần một ngôi nhà quá lớn, không cần những thứ xa hoa. Cô chỉ cần một tổ ấm nhỏ, nơi có người chồng yêu thương, và nơi mà cô luôn cảm thấy được trân trọng, được bảo vệ.
Và cô biết, điều đó, còn quý giá hơn bất kỳ tài sản nào trên đời.
.png)
Nhận xét
Đăng nhận xét