Gió đầu đông thổi se lạnh, mang theo hơi ẩm từ biển, luồn qua khung cửa sổ căn nhà trọ cũ kỹ của tôi và Minh. Tám năm qua, đây là nơi vợ chồng tôi đã đổ mồ hôi, nước mắt, và cả những ước mơ nhỏ bé để xây dựng tương lai. Giờ đây, chỉ còn vài ngày nữa là chúng tôi có thể chạm tay vào giấc mơ lớn nhất: một ngôi nhà của riêng mình. Nhưng tôi không ngờ, trước ngưỡng cửa hạnh phúc, một thử thách lại xuất hiện, không đến từ khó khăn tài chính, mà từ chính người thân yêu.
Tôi là Mai, và tôi tin vào sức mạnh của tình yêu và sự cố gắng. Tôi kết hôn với Minh khi cả hai còn tay trắng. Chúng tôi bắt đầu cuộc sống hôn nhân trong một căn phòng trọ chật hẹp, ước mơ về một ngôi nhà riêng cứ thế lớn dần theo từng ngày. Chúng tôi hiểu rằng, để có được một chốn đi về ổn định ở thành phố này, cần rất nhiều nỗ lực và sự hy sinh.
Suốt 8 năm đi làm, vợ chồng tôi lao động không ngừng nghỉ. Minh là kỹ sư xây dựng, anh ấy thường xuyên phải đi công trình xa, làm việc không quản ngày đêm. Tôi là giáo viên mầm non, ngoài giờ lên lớp, tôi còn nhận thêm công việc dạy kèm buổi tối. Mỗi đồng tiền kiếm được, chúng tôi đều dành dụm, không dám tiêu pha hoang phí. Những bữa ăn đơn giản, những bộ quần áo cũ, những chuyến đi chơi xa xỉ đều là điều xa xỉ đối với chúng tôi. Chúng tôi chỉ có một mục tiêu duy nhất: mua được một căn nhà.
Không chỉ có chúng tôi, cả hai bên nội – ngoại cũng đã dốc sức hỗ trợ. Bố mẹ tôi ở quê, dù không dư dả, cũng đã dành dụm được một khoản nhỏ để gửi cho chúng tôi. Bố mẹ Minh, dù có điều kiện hơn, nhưng cũng đã cắt giảm chi tiêu, góp thêm một phần đáng kể. Tổng số tiền chúng tôi có được để mua nhà là sự chắt chiu của cả một gia đình lớn, là sự hy sinh của hai thế hệ.
Sau bao ngày tìm kiếm, cuối cùng, chúng tôi cũng tìm được một ngôi nhà nhỏ ưng ý. Ngôi nhà nằm trong một con hẻm yên tĩnh, có hai tầng, đủ cho gia đình nhỏ của chúng tôi sau này. Dù không quá rộng rãi hay sang trọng, nhưng đối với chúng tôi, đó là cả một gia tài, là hiện thân của tất cả những nỗ lực bấy lâu nay.
Ngày ký hợp đồng mua bán, tôi và Minh đã ôm nhau khóc. Chúng tôi đã làm được. Giấc mơ tưởng chừng xa vời giờ đây đã ở ngay trước mắt. Chúng tôi đã hình dung ra cảnh mình sẽ trang trí ngôi nhà thế nào, sẽ đón con thơ về trong vòng tay yêu thương ra sao. Mọi thứ dường như hoàn hảo.
Bóng Đen Tại Phòng Công Chứng Và Lời Đề Nghị Bất Ngờ
Sau khi hoàn tất thủ tục mua bán, chúng tôi bắt đầu làm sổ đỏ. Tôi và Minh đã thống nhất sẽ đứng tên chung trên sổ đỏ, vì đó là công sức của cả hai, và cũng để đảm bảo quyền lợi cho nhau.
Sáng hôm đi làm sổ đỏ, tôi và Minh đến phòng công chứng sớm. Chúng tôi đang ngồi chờ đến lượt thì mẹ chồng tôi bất ngờ xuất hiện. Bà không nói gì với tôi, chỉ kéo Minh ra một góc, nói riêng với con trai. Tôi ngồi cách đó không xa, chỉ nghe loáng thoáng tiếng bà nói, nhưng không rõ nội dung.
Tôi nhìn mẹ chồng tôi, lòng tôi dấy lên một chút nghi ngờ. Bà thường là người rất chu đáo, nhưng hôm nay, bà lại có vẻ khác lạ. Bà cứ nhìn tôi với ánh mắt dò xét, rồi lại quay sang nhìn Minh, ra hiệu điều gì đó.
Tôi không thể nghe rõ toàn bộ cuộc trò chuyện, nhưng tôi có thể nhận ra từng nét biểu cảm trên khuôn mặt mẹ chồng. Bà tỏ vẻ nghiêm trọng, rồi lại khẽ mỉm cười một cách khó hiểu. Minh thì chỉ im lặng lắng nghe, khuôn mặt anh ấy cũng thoáng chút trầm tư.
Rồi, một câu nói của mẹ chồng, dù rất nhỏ, nhưng lại lọt vào tai tôi. Đó là một câu nói như sét đánh ngang tai, khiến tim tôi như ngừng đập: “Tốt nhất chỉ đứng tên con thôi. Để vợ vào tên lỡ mai này li dị thì mất trắng.”
Cả người tôi đông cứng lại. Mẹ chồng tôi đã nói như vậy ư? Bà đang nghĩ đến chuyện ly dị của chúng tôi ngay cả khi chúng tôi đang chuẩn bị có được ngôi nhà đầu tiên? Bà đang nghĩ đến việc tước đoạt công sức, hy vọng của tôi chỉ vì một giả định tiêu cực?
Tôi cảm thấy như mình bị một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt. Niềm vui, sự phấn khởi vừa nãy tan biến, thay vào đó là một cảm giác tủi hổ, đau đớn và bàng hoàng. Tôi nhìn mẹ chồng tôi, bà vẫn đang nói gì đó với Minh, khuôn mặt bà vẫn mang vẻ mãn nguyện như thể bà vừa đưa ra một lời khuyên chí lý.
Minh quay sang nhìn tôi. Anh ấy không nói gì, chỉ mỉm cười. Nụ cười ấy khiến lòng tôi đau nhói. Phải chăng anh ấy cũng đồng tình với mẹ mình? Phải chăng anh ấy cũng đang nghĩ đến một tương lai không có tôi?
Nụ Cười Minh Và Lời Tuyên Bố Bất Ngờ
Tôi đứng lặng đi, mọi âm thanh xung quanh dường như biến mất. Cả thế giới như chìm vào sự im lặng đáng sợ. Tôi cố gắng nuốt nước mắt vào trong, cố gắng giữ bình tĩnh.
Rồi, Minh quay lại nhìn mẹ anh ấy. Nụ cười trên môi anh ấy vẫn còn đó, nhưng ánh mắt anh ấy lại vô cùng kiên định. Anh ấy nói, giọng anh ấy trầm ấm, rõ ràng, đủ để tôi nghe thấy từng lời một: “Nếu mẹ nghĩ vậy, thì con sẽ không làm sổ đỏ nữa. Vì ngôi nhà này không có vợ con, nó không đáng gọi là nhà.”
Tim tôi như ngừng đập một lần nữa. Lần này, không phải vì đau đớn, mà vì xúc động tột độ. Tôi đứng lặng đi trong niềm xúc động. Minh đã nói vậy sao? Anh ấy đã bảo vệ tôi, đã bảo vệ tình yêu của chúng tôi sao?
Mẹ chồng tôi nghẹn lời. Khuôn mặt bà tái mét, không còn vẻ mãn nguyện như trước nữa. Bà nhìn Minh, ánh mắt bà đầy vẻ ngạc nhiên, và có cả sự thất vọng. Bà không ngờ rằng con trai bà lại có thể nói ra những lời đó.
Minh không nhìn mẹ anh ấy nữa. Anh ấy quay sang nhìn tôi, ánh mắt anh ấy đầy vẻ yêu thương và tin tưởng. Anh ấy nắm lấy tay tôi, siết chặt. "Đi thôi em. Chúng ta không làm sổ đỏ hôm nay nữa."
Tôi vẫn đứng đó, nước mắt tôi tuôn rơi. Không phải vì buồn, mà vì quá đỗi hạnh phúc. Sau bao nhiêu năm, sau bao nhiêu lời nói, cuối cùng, chồng tôi đã chứng minh cho tôi thấy, anh ấy thực sự yêu thương tôi, thực sự coi trọng tôi.
Chúng tôi lặng lẽ rời khỏi phòng công chứng. Mẹ chồng tôi vẫn đứng đó, khuôn mặt bà vẫn còn vẻ ngạc nhiên và hụt hẫng.
Niềm Tin Được Củng Cố Và Ngôi Nhà Của Hạnh Phúc
Trên đường về, tôi không nói được lời nào. Tôi chỉ ôm chặt lấy Minh, nước mắt tôi cứ thế tuôn rơi.
"Em sao vậy?" Minh hỏi, anh ấy khẽ vuốt tóc tôi. "Em buồn vì không làm sổ đỏ được sao?"
Tôi lắc đầu. "Không phải. Em... em chỉ quá xúc động thôi. Em cảm ơn anh, Minh à. Anh đã bảo vệ em, bảo vệ tình yêu của chúng ta."
Minh mỉm cười, anh ấy hôn nhẹ lên trán tôi. "Em ngốc quá. Ngôi nhà này là của hai chúng ta, là công sức của hai chúng ta. Nó không thể thiếu em được. Nếu mẹ không hiểu, thì anh sẽ không làm theo ý mẹ."
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Nỗi lo lắng, sự sợ hãi đã tan biến. Thay vào đó là cảm giác ấm áp, bình yên. Tôi biết, mình đã chọn đúng người.
Sau hôm đó, Minh đã nói chuyện riêng với mẹ anh ấy. Tôi không biết họ đã nói gì, nhưng sau cuộc nói chuyện đó, mẹ chồng tôi không còn nhắc đến chuyện sổ đỏ nữa. Bà cũng không còn tỏ thái độ khó chịu với tôi nữa. Dù bà vẫn không nói lời xin lỗi, nhưng tôi cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của bà. Bà không còn khắt khe, dò xét tôi như trước nữa. Có lẽ, bà đã hiểu ra điều gì đó.
Vài tuần sau, chúng tôi quay lại phòng công chứng để làm sổ đỏ. Lần này, cả tôi và Minh đều đứng tên trên sổ đỏ. Cầm tấm sổ đỏ trên tay, tôi cảm thấy mình như đang cầm cả một bầu trời hạnh phúc.
Ngôi nhà của chúng tôi không chỉ là một ngôi nhà bằng gạch đá. Nó là một tổ ấm, nơi tràn ngập tình yêu thương, sự tin tưởng, và sự tôn trọng.
Tôi vẫn sống giản dị, vẫn làm việc chăm chỉ. Nhưng giờ đây, tôi không còn cảm thấy áp lực nữa. Tôi biết, tôi có một người chồng luôn đứng về phía tôi, luôn bảo vệ tôi.
Câu chuyện của tôi là một minh chứng cho thấy, đôi khi, giá trị của một thứ không nằm ở con số, không nằm ở vật chất, mà nằm ở ý nghĩa tinh thần, ở sự tin tưởng và tình yêu thương mà nó mang lại.
Nó dạy tôi rằng, trong một cuộc hôn nhân, sự tin tưởng là nền tảng quan trọng nhất. Và một người chồng thực sự yêu thương vợ mình sẽ luôn đứng về phía vợ, luôn bảo vệ vợ, dù có phải đối mặt với bất cứ ai.
Tôi vẫn thường nhớ về câu nói của Minh ở phòng công chứng. "Nếu mẹ nghĩ vậy, thì con sẽ không làm sổ đỏ nữa. Vì ngôi nhà này không có vợ con, nó không đáng gọi là nhà." Câu nói đó sẽ mãi mãi là lời nhắc nhở tôi về giá trị của tình yêu, về giá trị của sự tôn trọng, và về giá trị của một mái ấm thực sự.
Và tôi, tôi sẽ luôn trân trọng ngôi nhà này, không phải vì giá trị vật chất của nó, mà vì nó là nơi đã chứng kiến tình yêu của chúng tôi, là nơi đã củng cố niềm tin của chúng tôi. Đó là gia tài quý giá nhất mà tôi có được, thứ mà không bất kỳ điều gì có thể mua được.
.png)
Nhận xét
Đăng nhận xét