Min menu

Pages

Người anh ỷ quyền ch-iếm đất đẹp, em gái im lặng xây tiệm may, rồi khiến anh t-ái m-ặt khi đất đổi vận...


Nắng chiều rải vàng trên con đường đất đỏ bụi bặm, xuyên qua kẽ lá của những cây xoài già cỗi, đổ bóng xiên vẹo lên bức tường rào đá ong. Căn nhà của gia đình ông Lợi, nằm lọt thỏm giữa những khu vườn xanh tốt, giờ đây chìm trong không khí u buồn, nặng nề. Ba nén nhang trên bàn thờ nghi ngút khói, di ảnh ông Lợi mỉm cười hiền từ, nhưng nụ cười ấy chỉ càng khiến lòng người thêm quặn thắt.

Gia đình ông Lợi có hai người con: một người con trai cả tên là Hùng và cô con gái út tên là Lan. Ông Lợi là một người cha hiền lành, cả đời tần tảo làm lụng, tích góp được một mảnh đất không quá rộng nhưng đủ để các con có nơi an cư lạc nghiệp. Ông Lợi luôn mong muốn các con mình sống hòa thuận, yêu thương nhau.

Hùng, với vai trò là con trai trưởng, luôn được ông Lợi tin tưởng giao phó nhiều trọng trách. Anh lớn lên với suy nghĩ rằng mình là trụ cột của gia đình, là người sẽ gánh vác mọi việc. Anh có tính cách mạnh mẽ, quyết đoán, nhưng đôi khi lại quá tự tin và có phần gia trưởng.

Lan thì khác, cô là một cô gái hiền lành, ít nói, nhưng lại rất tinh tế và giàu tình cảm. Cô luôn âm thầm quan tâm đến mọi người, và luôn đặt lợi ích của gia đình lên trên hết.

Khi ông Lợi qua đời đột ngột vì bạo bệnh, cả gia đình chìm trong nỗi đau tột cùng. Sau tang lễ, việc chia đất đai trở thành một vấn đề nan giải. Theo tục lệ của làng, con trai trưởng sẽ là người đứng ra chia đất. Hùng, với tư cách là trưởng họ, đã tự mình quyết định.

“Mảnh đất này, con sẽ chia làm hai phần,” Hùng nói, giọng anh đầy vẻ đương nhiên. Anh dùng một cành cây vẽ nguệch ngoạc trên nền đất. “Phần này, gần mặt tiền, đẹp hơn, sẽ là của con. Còn phần đất phía sau, hơi hẹp và khó đi, sẽ là của Lan. Đúng theo lệ làng, con trai trưởng phải được phần đất đẹp để xây nhà thờ tổ, lo hương khói.”

Lan đứng đó, đôi mắt cô rượm buồn. Cô nhìn mảnh đất “đẹp” mà anh trai mình tự ý lấy, rồi nhìn sang phần đất “xấu” mà anh ta dành cho cô. Cô biết, đó không phải là lệ làng, mà là sự ích kỷ, sự tính toán của anh mình. Nhưng cô không tranh cãi. Cô không muốn làm ầm ĩ mọi chuyện, không muốn để làng xóm dị nghị, không muốn làm bố mẹ cô buồn lòng dưới suối vàng.

“Dạ, vậy thì anh cứ chia theo ý anh đi,” Lan khẽ nói, giọng cô nhỏ nhẹ, không một chút oán giận. “Em không có ý kiến gì đâu.”

Hùng nhìn em gái, ánh mắt anh thoáng chút ngạc nhiên vì sự dễ dãi của cô, rồi lại nhanh chóng trở lại vẻ tự mãn. Anh nghĩ rằng Lan yếu đuối, dễ bị lấn lướt. Anh không biết rằng, ẩn sâu trong sự im lặng của Lan là một sức mạnh tiềm tàng, một sự kiên cường không dễ gì lay chuyển.

Sau khi có được phần đất “đẹp”, Hùng bắt đầu xây dựng một ngôi nhà to lớn, khang trang. Anh tự hào về ngôi nhà của mình, tự hào về “cơ nghiệp” mà anh đã “xây dựng lên”. Anh thường xuyên khoe khoang với hàng xóm, bạn bè về sự “tháo vát” của mình, và đôi khi, anh lại bóng gió nói về sự “vô dụng” của em gái, người chỉ có một mảnh đất nhỏ phía sau.

Lan thì vẫn vậy. Cô vẫn sống giản dị, vẫn chăm chỉ làm việc. Cô không than phiền, không oán trách. Cô chỉ tập trung vào cuộc sống của mình, vào những gì cô có thể tự mình làm được. Cô tin rằng, trời không phụ người có tâm.


Với phần đất “xấu” của mình, Lan quyết định xây một căn nhà nhỏ, đơn giản nhưng ấm cúng. Căn nhà không quá lớn, nhưng đủ để cô có một không gian riêng tư, yên tĩnh. Lan vốn có năng khiếu về may vá từ nhỏ. Cô quyết định mở một tiệm may nhỏ ngay tại nhà mình.

Những ngày đầu, mọi thứ vô cùng khó khăn. Tiệm may của cô không có nhiều khách, thu nhập bấp bênh. Cô phải tự mình làm tất cả mọi việc, từ cắt may, sửa chữa, đến tiếp khách. Có những lúc, cô phải thức khuya dậy sớm, cặm cụi bên chiếc máy may cũ kỹ. Nhưng cô không bỏ cuộc. Cô tin vào tay nghề của mình, tin vào những gì mình đang làm.

Hùng thì thường xuyên đi qua tiệm may của Lan, nhìn vào với ánh mắt khinh thường. “Tiệm may nhỏ xíu thế này thì làm ăn được gì?” Anh ta thường nói với vợ. “Chắc chỉ đủ tiền ăn thôi chứ làm sao mà giàu được.”

Lan nghe thấy, nhưng cô vẫn mỉm cười. Cô không quan tâm đến những lời nói đó. Cô chỉ tập trung vào công việc của mình, vào từng mũi kim, sợi chỉ. Cô may những bộ quần áo đẹp, chất lượng, và luôn cố gắng làm hài lòng khách hàng.

Dần dần, tiệm may của Lan bắt đầu có khách. Những bộ quần áo cô may ra vừa vặn, tinh tế, lại có giá cả phải chăng. Tiếng lành đồn xa, khách hàng ngày càng đông. Không chỉ trong làng, mà cả những người ở làng bên cũng tìm đến tiệm may của Lan. Thu nhập của cô cũng ổn định hơn, thậm chí còn khá hơn cả Hùng.

Nhiều năm sau, một sự kiện quan trọng đã thay đổi hoàn toàn cục diện. Một dự án mở rộng đường lớn được triển khai, đi qua khu vực làng của Lan và Hùng. Con đường mới được quy hoạch, và điều bất ngờ là, phần đất “xấu” ngày xưa của Lan lại nằm ngay mặt tiền mới. Trong khi đó, phần đất “đẹp” của Hùng lại trở thành khu vực nằm sâu bên trong, khuất tầm nhìn.

Giá trị đất đai ở khu vực của Lan bỗng chốc tăng vọt. Tiệm may của cô, nhờ vị trí đắc địa, ngày càng đông khách. Người ra vào tấp nập, tiếng máy may chạy rộn ràng, tiếng cười nói của khách hàng vang vọng. Lan không chỉ kiếm được nhiều tiền hơn từ tiệm may, mà giá trị căn nhà và mảnh đất của cô cũng tăng lên gấp nhiều lần.

Hùng thì ngược lại. Ngôi nhà to lớn của anh ta, giờ đây nằm sâu bên trong, không còn thuận tiện cho việc buôn bán hay giao thương. Khách hàng muốn đến phải đi vòng, khó tìm. Anh ta nhìn tiệm may của em gái, nhìn dòng người tấp nập ra vào, lòng anh ta quặn thắt. Nỗi ghen tỵ gặm nhấm tâm hồn anh ta từng ngày.

Một buổi chiều, khi Hùng đang đứng nhìn tiệm may của Lan, khuôn mặt anh ta đầy vẻ hậm hực. Lan thấy vậy, cô bước ra.

“Anh có chuyện gì không?” Lan hỏi, giọng cô vẫn nhẹ nhàng như thường lệ.

Hùng nhìn Lan, ánh mắt anh ta đầy sự tức tối. “Mày sướng thật đấy! Số mày may mắn thật đấy! Thằng cha già ngày xưa thiên vị mày hay sao mà lại để cái đường lớn này đi qua đất của mày chứ!”

Lan nghe vậy, cô không nói gì cả. Cô chỉ khẽ mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý.

Hùng tiếp tục, giọng anh ta đầy sự cay cú. “Tao là con trai, là trưởng họ, được thừa hưởng đất đẹp nhất. Vậy mà giờ thì sao? Mày có biết tao đã phải chịu đựng những gì không? Tiền làm nhà hết bao nhiêu, giờ khách không có, làm sao mà trả nợ?”

Anh ta liên tục trách cha, trách số phận, và trách cả Lan. Anh ta đổ lỗi cho tất cả mọi thứ, trừ bản thân mình.

Lan nhìn anh trai, ánh mắt cô chất chứa sự bình thản. Cô biết, anh trai cô đang đau khổ. Nhưng nỗi đau đó là do chính anh ta tạo ra.


“Anh Hùng,” Lan nói, giọng cô vẫn nhẹ nhàng, nhưng từng lời cô nói ra lại như những giọt nước mát lành xấm thấm vào lòng Hùng, và cũng như những nhát dao đâm thẳng vào tâm trí anh ta. “Cái gì chia bằng tay, không bằng cái người ta tự làm nên bằng tim.”

Câu nói của Lan như một tia sét đánh ngang tai Hùng. Anh ta chết lặng. Khuôn mặt anh ta tái mét. Anh ta không ngờ em gái mình lại có thể nói ra những lời đó, một cách thẳng thắn và sắc bén đến vậy.

Anh ta nhớ lại cái ngày anh ta ngang nhiên chiếm đoạt phần đất đẹp nhất, để lại cho em gái mình phần đất “xấu”. Anh ta nhớ lại sự im lặng của Lan, sự cam chịu của cô. Anh ta nghĩ rằng cô yếu đuối, dễ bị lấn lướt. Nhưng giờ đây, cô đã cho anh ta thấy rằng, sự im lặng của cô không phải là sự yếu đuối, mà là một sự khinh bỉ ngầm, một sự từ chối chấp nhận cái sai.

Hùng cảm thấy lòng mình quặn thắt. Anh ta tức tối. Anh ta không thể chấp nhận được việc em gái mình, người mà anh ta luôn coi thường, lại có thể thành công hơn anh ta. Anh ta không thể chấp nhận được việc mình bị em gái “đáp trả” một cách đau điếng như vậy.

Anh ta quay lưng bỏ về, không nói thêm một lời nào. Khuôn mặt anh ta đỏ bừng vì tức giận và xấu hổ.

Lan nhìn theo bóng anh trai khuất dần, lòng cô không một chút hả hê. Cô chỉ cảm thấy bình thản. Cô biết, những lời cô nói là sự thật. Và cô cũng biết, anh trai cô đã hiểu điều đó.

Sau ngày hôm đó, Hùng không còn đến làm phiền Lan nữa. Anh ta vẫn sống trong căn nhà lớn của mình, vẫn làm ăn. Nhưng trong sâu thẳm tâm hồn, anh ta không còn cảm thấy tự mãn như trước. Anh ta bắt đầu suy nghĩ về những gì mình đã làm, về cách mình đã đối xử với em gái.

Tiệm may của Lan ngày càng phát triển. Cô mở rộng quy mô, thuê thêm thợ. Cuộc sống của cô và gia đình ngày càng sung túc. Cô không giàu có một cách xa hoa, nhưng cô có một cuộc sống bình yên, không bon chen, và đầy ý nghĩa.

Lan vẫn giữ cho mình sự khiêm tốn, giản dị. Cô không khoe khoang, không tự mãn. Cô biết ơn những gì mình đang có, và luôn cố gắng giúp đỡ những người xung quanh. Cô thường xuyên tổ chức các lớp học may miễn phí cho những cô gái có hoàn cảnh khó khăn trong làng, giúp họ có một cái nghề, một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Mối quan hệ giữa Lan và Hùng vẫn lạnh nhạt. Họ không nói chuyện với nhau, chỉ giữ một khoảng cách nhất định. Lan không hận anh trai, nhưng cô không thể nào quên được những gì anh ta đã làm. Cô chỉ cảm thấy tiếc nuối cho anh trai mình, người đã đánh mất đi tình nghĩa anh em vì sự ích kỷ.

Thời gian trôi qua, Lan vẫn thường nhắc nhở bản thân về câu nói của mình: “Cái gì chia bằng tay, không bằng cái người ta tự làm nên bằng tim.” Cô tin rằng, sự nỗ lực, sự chân thành, và tình yêu thương mới là những thứ tạo nên giá trị đích thực trong cuộc sống.

Một buổi chiều, khi Lan đang ngồi uống trà trong sân, nhìn ngắm dòng người tấp nập đi lại trước cửa tiệm may, cô khẽ mỉm cười. Nụ cười của một người phụ nữ đã tìm thấy hạnh phúc đích thực, không phải ở những thứ được ban cho, mà ở những gì cô đã tự tay tạo dựng.

Cô biết ơn cha mình. Dù ông đã ra đi, nhưng ông đã để lại cho cô một bài học quý giá về sự kiên cường, về sự độc lập, và về giá trị của những gì mình tự tay làm ra.

Cô cũng biết ơn anh trai mình. Mặc dù những hành động của anh ta đã làm cô tổn thương, nhưng chính những tổn thương đó đã giúp cô mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn, và trưởng thành hơn.

Căn nhà nhỏ của Lan, nằm ngay mặt tiền đường lớn, giờ đây không chỉ là một ngôi nhà, mà là biểu tượng của sự nỗ lực, của tình yêu, và của lòng tự trọng. Nó là minh chứng cho thấy rằng, có những thứ không thể mua được bằng tiền, và có những giá trị không thể bị đánh đổi.

Lan vẫn sống một cuộc đời giản dị, nhưng tràn ngập ý nghĩa. Cô không còn quá bận tâm đến những gì đã mất. Cô chỉ tập trung vào những gì mình đang có: một gia đình nhỏ hạnh phúc, một công việc mình yêu thích, và một cuộc sống tự do, không bị ràng buộc bởi bất cứ điều gì.

Và mỗi khi nhìn lên bầu trời xanh, nơi những đám mây trắng đang trôi lững lờ, cô lại cảm thấy lòng mình thanh thản hơn bao giờ hết. Cô biết, hạnh phúc đích thực không phải là những gì người khác chia cho mình, mà là những gì mình tự mình tạo dựng nên, bằng cả trái tim.

Nhận xét