Min menu

Pages

Ch-ia đất bất công, anh cả h-ậm h-ực tr-ách em gái khi phần đất "x-ấu" bỗng thành mặt tiền, nhận về câu nói s-âu c-ay...


Chiều tháng Sáu, gió heo may lướt qua những hàng cây phượng nở đỏ rực, mang theo hơi nóng của mùa hè. Trong căn nhà nhỏ của tôi, tiếng máy may kêu ro ro đều đặn, hòa cùng tiếng cười nói của khách hàng. Tôi là Hương, và cuộc đời tôi, sau cái chết của cha, đã rẽ sang một hướng hoàn toàn khác, một hướng mà tôi chưa từng nghĩ mình sẽ phải đối mặt.

Cha tôi là người đàn ông hiền lành, tần tảo, cả đời ông chỉ biết làm lụng để lo cho gia đình. Ông ra đi sau một cơn bạo bệnh, để lại một khoảng trống lớn trong lòng tôi và mẹ. Nỗi đau mất cha chưa kịp nguôi ngoai thì gánh nặng của việc chia tài sản đã ập đến.

Trong gia đình, anh trai tôi, tên là Hùng, là con trai cả và cũng là người được cha tin tưởng giao trọng trách trưởng họ sau khi ông mất. Hùng là người có tính cách mạnh mẽ, quyết đoán, đôi khi có phần gia trưởng. Tôi, là con gái út, thường ít khi lên tiếng hay tranh cãi với anh.

Khi cha mất, ông để lại một mảnh đất rộng, nằm ở vị trí khá đẹp trong làng. Đó là công sức cả đời ông bà đã tích cóp, là nơi gắn bó với bao nhiêu kỷ niệm của gia đình. Theo lẽ thường, tài sản sẽ được chia đều cho các con. Nhưng Hùng lại không nghĩ vậy. Anh ấy luôn coi trọng vai trò trưởng họ của mình, và cho rằng mình có quyền quyết định mọi thứ.

Anh lấy phần đất đẹp gần mặt tiền, nơi có giao thông thuận tiện, có tiềm năng phát triển. Phần còn lại, một mảnh đất hẹp, nằm khuất phía sau, ít người qua lại, anh ấy để lại cho tôi. "Đây là đúng theo lệ làng," anh ấy nói, giọng anh ấy đầy vẻ cương quyết. "Con trai cả là người gánh vác hương hỏa, phải được phần đất tốt nhất. Em là con gái, rồi cũng đi lấy chồng, cần gì đất rộng?"

Tôi nghe những lời đó, lòng tôi đau như cắt. Tôi biết, điều đó không công bằng. Nhưng tôi không muốn làm lớn chuyện. Tôi không muốn gia đình phải lục đục, tranh chấp sau cái chết của cha. Tôi nghĩ, thôi thì nhường nhịn một chút thì trời yên biển lặng. Tôi chỉ không tranh cãi, chỉ lặng lẽ đồng ý. Tôi tự nhủ, mình sẽ tự mình gây dựng sự nghiệp, tự mình tạo dựng cuộc sống của mình.

Mẹ tôi cũng không nói gì. Bà có vẻ như cũng đồng tình với quyết định của Hùng, hoặc có lẽ bà cũng không muốn làm lớn chuyện. Tôi chấp nhận tất cả, nuốt nỗi ấm ức vào trong, và tự nhủ rằng mình sẽ tự mình gây dựng sự nghiệp, tự mình tạo dựng cuộc sống của mình.

Căn Nhà Nhỏ Và Tiệm May Thầm Lặng
Sau khi chia đất, tôi nhận phần đất phía sau, một mảnh đất tưởng chừng không có giá trị. Nó nằm khuất, ít người biết đến, và không có tiềm năng phát triển. Nhưng tôi không nản lòng. Tôi biết, mình phải biến mảnh đất đó thành nơi sinh lời, thành nơi mà tôi có thể xây dựng cuộc đời mình.

Tôi không có nhiều tiền, nhưng tôi có tình yêu nghề may vá. Từ nhỏ, tôi đã được bà nội dạy cho nghề may. Tôi yêu thích từng đường kim mũi chỉ, yêu thích việc tạo ra những bộ trang phục đẹp. Tôi mơ ước có một tiệm may nhỏ của riêng mình.

Với số tiền ít ỏi tích góp được, và sự giúp đỡ của chồng tôi, Hùng, một người đàn ông hiền lành, chịu khó, chúng tôi quyết định xây một căn nhà nhỏ trên mảnh đất "xấu" đó. Căn nhà chỉ có một tầng, không quá rộng rãi hay sang trọng, nhưng đó là tổ ấm của chúng tôi, là nơi chúng tôi có thể tự do sáng tạo, tự do sinh hoạt.

Sau khi căn nhà hoàn thành, tôi bắt đầu mở tiệm may tại nhà. Ban đầu, khách hàng rất ít. Tôi phải tự mình đi giới thiệu, tự mình quảng cáo. Tôi may vá tỉ mỉ, cẩn thận từng chi tiết. Tôi lắng nghe ý kiến của khách hàng, và cố gắng làm hài lòng họ. Dần dần, tiếng lành đồn xa. Khách hàng đến với tôi ngày càng đông.


Tiệm may của tôi trở thành một địa chỉ tin cậy của nhiều người trong làng. Họ đến không chỉ để may đồ, mà còn để trò chuyện, để chia sẻ. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi được làm công việc mình yêu thích, và được tạo ra những giá trị cho mọi người.

Anh trai tôi, Hùng, vẫn sống trong căn nhà lớn trên mảnh đất mặt tiền. Anh ấy đã mở một cửa hàng tạp hóa, nhưng việc kinh doanh không mấy thuận lợi. Anh ấy thường xuyên phàn nàn về việc buôn bán ế ẩm, về việc không có khách hàng. Anh ấy nhìn tiệm may của tôi, ánh mắt anh ấy đầy vẻ ghen tị.

Bước Ngoặt Đổi Đời Và Lời Mỉa Mai Từ Người Anh
Nhiều năm trôi qua, làng tôi có một sự thay đổi lớn. Một dự án phát triển cơ sở hạ tầng được triển khai, và một đường lớn được mở thêm ngay phía sau làng. Điều đặc biệt là, phần đất "xấu" của tôi ngày xưa, nay lại nằm ngay mặt tiền mới. Con đường lớn đi qua, nối liền các khu vực lân cận, khiến khu vực này trở nên sầm uất, đông đúc hơn bao giờ hết.

Lúc này, tiệm may của tôi ngày càng đông khách. Khách hàng không chỉ đến từ trong làng mà còn từ các khu vực lân cận. Tiệm may của tôi trở thành một điểm đến quen thuộc, và thu nhập của tôi cũng tăng lên đáng kể.

Trong khi đó, cửa hàng tạp hóa của anh Hùng thì vẫn ế ẩm. Anh ấy nhìn tiệm may của tôi, ánh mắt anh ấy đầy vẻ bực tức, và có cả sự hậm hực.

Một buổi chiều, khi tôi đang ngồi may đồ, anh Hùng bất ngờ xuất hiện. Anh ấy nhìn tiệm may đông khách của tôi, khuôn mặt anh ấy cau có.

"Cái gì mà đông khách thế này!" anh ấy nói, giọng anh ấy đầy vẻ hậm hực. "Đúng là số con gái, số hưởng. Ngày xưa cha thiên vị mày, giờ thì mày giàu có rồi."

Anh ấy bắt đầu trách cha ngày xưa thiên vị, trách ông đã để lại cho tôi mảnh đất "xấu" mà giờ đây lại trở thành "đất vàng". Anh ấy không ngừng than vãn về sự bất công, về việc anh ấy là con trai cả mà lại không được hưởng những điều tốt đẹp.

Tim tôi thắt lại. Anh ấy vẫn không thay đổi. Anh ấy vẫn chỉ biết nghĩ đến bản thân, vẫn chỉ biết đổ lỗi cho người khác.

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh trai tôi, và tôi nói, giọng tôi nhẹ nhàng, nhưng đầy sự kiên định: "Cái gì chia bằng tay, không bằng cái người ta tự làm nên bằng tim."

Từng lời của tôi như những mũi tên sắc bén, đâm thẳng vào tim anh trai tôi. Tôi không nói thẳng ra chuyện anh ấy đã giành hết đất đai của ông bà, nhưng anh ấy chắc chắn đã hiểu ý tôi.

Người anh Hùng nghe vậy, tái mặt. Khuôn mặt anh ấy biến sắc, từ vẻ hậm hực chuyển sang tức giận, rồi đến xấu hổ. Anh ấy không ngờ rằng tôi lại có thể nói ra những lời đó. Anh ấy không ngờ rằng tôi lại dám đối mặt với anh ấy.


Anh ấy không nói được lời nào nữa. Anh ấy chỉ trừng mắt nhìn tôi, rồi quay lưng lại, tức tối bỏ về. Tiếng xe máy của anh ấy rồ ga, phóng đi mất hút trong làn bụi chiều.

Tôi nhìn theo bóng anh ấy, lòng tôi không còn cảm thấy buồn bã nữa. Thay vào đó là sự nhẹ nhõm, và một chút gì đó của sự tự hào. Tôi đã không còn là cô em gái yếu đuối, chỉ biết nhẫn nhịn ngày xưa nữa. Tôi đã học được cách bảo vệ bản thân, bảo vệ những gì thuộc về mình.

Bình Yên Tìm Lại Và Giá Trị Của Sự Tự Lập
Sau hôm đó, anh trai tôi không còn sang mỉa mai chúng tôi nữa. Anh ấy có vẻ như cũng đã hiểu ra điều gì đó. Dù anh ấy không nói lời xin lỗi, nhưng tôi cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của anh ấy.

Tiệm may của tôi ngày càng phát triển. Tôi không chỉ may đồ, mà còn mở thêm lớp dạy nghề may cho các bạn trẻ trong làng. Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm của mình, muốn giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn như tôi ngày xưa.

Tôi nhận ra rằng, trong cuộc sống này, không phải tất cả mọi thứ đều được chia bằng tay. Có những thứ, chúng ta phải tự mình tạo ra, tự mình làm nên bằng chính nỗ lực, bằng chính trái tim của mình. Và những thứ đó mới thực sự có giá trị, mới thực sự bền vững.

Bài học lớn nhất mà tôi học được từ câu chuyện này là giá trị của sự tự lập, của sự độc lập. Chúng ta không thể phụ thuộc vào bất cứ ai, dù là người thân yêu nhất. Chúng ta phải tự mình đứng vững trên đôi chân của mình, tự mình xây dựng cuộc đời mình.

Tôi không còn oán hận anh trai tôi nữa. Tôi chỉ cảm thấy tiếc nuối cho anh ấy. Tiếc nuối vì anh ấy đã bỏ lỡ cơ hội để có một tình anh em tốt đẹp, để có một cuộc sống bình yên.

Câu chuyện của tôi là một minh chứng cho thấy, đôi khi, sự im lặng lại là một sự chấp nhận, và đôi khi, một lời nói nhẹ nhàng, dứt khoát lại có thể thay đổi tất cả.

Nó dạy tôi rằng, cuộc đời không phải lúc nào cũng công bằng. Sẽ có những lúc chúng ta phải đối mặt với những sự bất công, những sự tham lam. Nhưng điều quan trọng là chúng ta phải mạnh mẽ, phải kiên cường, và phải tin vào chính mình.

Tôi vẫn sống trong ngôi nhà nhỏ của mình, cùng với chồng. Chúng tôi không giàu có, nhưng chúng tôi hạnh phúc. Chúng tôi có một gia đình nhỏ, tràn ngập tình yêu thương và sự tin tưởng.

Và tôi, tôi sẽ luôn nhớ rằng, có những giá trị không thể mua được bằng tiền bạc. "Cái gì chia bằng tay, không bằng cái người ta tự làm nên bằng tim." Câu nói đó sẽ mãi mãi là lời nhắc nhở tôi về giá trị của sự tự trọng, về giá trị của sự nỗ lực, và về giá trị của một mái ấm thực sự. Đó là gia tài quý giá nhất mà tôi có được, thứ mà không bất kỳ điều gì có thể mua được.

Nhận xét