Min menu

Pages

Anh cả ch-iếm đất đẹp, em gái chịu phần x-ấu, rồi khiến anh h-ậm h-ực với câu nói s-âu c-ay khi đất "lên đời"...


Mặt trời tháng Bảy ở miền quê Trung Bộ đổ lửa, rọi thẳng xuống con đường đất đỏ bụi bặm. Tôi, Lan, ngồi bệt trên nền đất, nhìn anh cả, Thành, đang vẽ nguệch ngoạc những đường ranh giới trên mảnh đất của cha. Cha tôi vừa qua đời, để lại cho anh em tôi một mảnh đất rộng lớn, là tất cả tài sản mà ông đã gây dựng cả đời. Giờ đây, mảnh đất ấy đang được chia, và tôi, người em gái, chỉ biết lặng im nhìn mọi thứ diễn ra.

Cha tôi là người đàn ông hiền lành, cả đời sống gắn bó với đồng ruộng. Ông ra đi thanh thản sau một cơn bạo bệnh, để lại cho anh em tôi nỗi đau khôn tả và cả gia tài là mảnh đất ấy. Theo lệ làng, người anh cả làm trưởng họ nên tự đứng ra chia đất. Anh Thành, vốn là người ít nói, nhưng lại rất coi trọng những quy tắc, lề lối xưa cũ. Anh ấy tin rằng mình có quyền quyết định mọi thứ.

"Lan à, theo lệ làng, anh là con trai trưởng, là người nối dõi tông đường, nên anh phải gánh vác việc hương khói, thờ cúng cha mẹ. Phần đất này, anh sẽ lấy phần đất đẹp gần mặt tiền, để lại cho em phần đất xấu phía sau." Anh Thành nói, giọng anh ấy bình thản, như thể đó là điều hiển nhiên, không cần bàn cãi. "Đó là đúng theo lệ làng."

Tôi chết lặng. Tôi không ngờ anh Thành lại có thể nói ra những lời đó. Mảnh đất phía sau mà anh ấy nói là "xấu" ấy, vốn là nơi đất thấp, thường xuyên bị ngập úng vào mùa mưa. Nó khó canh tác, và giá trị cũng không bằng phần đất phía trước. Nhưng tôi không tranh cãi. Tôi nhìn ánh mắt kiên định của anh Thành, tôi biết dù có nói gì thì anh ấy cũng sẽ không thay đổi quyết định. Hơn nữa, tôi không muốn làm lớn chuyện, không muốn để bà con lối xóm dị nghị về chuyện anh em bất hòa. Tôi tin rằng, tình nghĩa ruột thịt quan trọng hơn mọi thứ tài sản.

Tôi chỉ lặng lẽ đồng ý. Một cái gật đầu nhẹ, ẩn chứa bao nhiêu nỗi niềm. "Vâng, anh cứ chia theo ý anh đi. Em không sao đâu." Tôi nói, giọng tôi rất khẽ, như sợ làm tổn thương anh ấy.

Anh Thành không nói gì thêm. Anh ấy chỉ cười nhạt, như thể tôi là một kẻ ngốc, dễ dàng bị qua mặt. Từ đó, anh ấy nghiễm nhiên trở thành chủ nhân của phần đất đẹp. Anh ấy bắt đầu sửa sang lại ngôi nhà cũ, trồng thêm cây ăn quả, làm cho khu đất ấy trở nên khang trang hơn. Còn tôi, tôi vẫn sống trong căn nhà trọ thuê gần đó, tiếp tục công việc may vá nhỏ lẻ của mình.

Tôi không oán trách anh Thành. Tôi hiểu, anh ấy làm theo những gì anh ấy tin là "đúng lệ làng". Tôi tin rằng, mỗi người có một số phận riêng, và tôi sẽ tự mình tạo dựng cuộc sống cho mình. Tôi không muốn sống dựa dẫm vào ai, cũng không muốn than vãn về những gì mình không có.

Căn Nhà Nhỏ Và Tiệm May Hạnh Phúc
Với số tiền ít ỏi dành dụm được, tôi bắt đầu xây dựng cuộc sống của riêng mình trên mảnh đất “xấu” mà anh Thành đã chia cho. Tôi không có nhiều tiền, nên tôi chỉ có thể xây một căn nhà nhỏ đơn giản. Ngôi nhà ấy, dù không to lớn, không nguy nga, nhưng nó là thành quả của bao nhiêu mồ hôi, nước mắt của tôi. Từng viên gạch, từng cánh cửa đều thấm đẫm tâm huyết của tôi.

Sau khi xây xong nhà, tôi quyết định mở một tiệm may tại nhà. Tôi có một niềm đam mê đặc biệt với những đường kim mũi chỉ. Từ nhỏ, tôi đã thường xuyên ngồi cạnh mẹ, học cách may vá, thêu thùa. Tôi tin rằng, với đôi bàn tay khéo léo của mình, tôi có thể tạo ra những bộ quần áo đẹp, mang lại niềm vui cho mọi người.

Tiệm may của tôi không quá lớn, nhưng tôi trang trí nó một cách ấm cúng và đầy tính nghệ thuật. Tôi đặt một chiếc máy may cũ kỹ nhưng vẫn hoạt động tốt ở góc phòng, bên cạnh là những cuộn chỉ màu sắc sặc sỡ và những mảnh vải đủ loại. Tôi bắt đầu nhận may đo quần áo cho bà con trong xóm, rồi dần dần, tiếng lành đồn xa, khách hàng từ các xã lân cận cũng tìm đến tiệm may của tôi.

Mặc dù bận rộn với công việc, nhưng tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Mỗi đường kim mũi chỉ đều chứa đựng tâm huyết của tôi. Tôi lắng nghe mong muốn của từng khách hàng, và cố gắng tạo ra những bộ trang phục phù hợp nhất với họ. Tiền bạc kiếm được không nhiều, nhưng đủ để tôi trang trải cuộc sống và thỉnh thoảng mua quà cho mẹ, cho các cháu. Tôi cảm thấy mình có ích, có giá trị.

Trong khi đó, cuộc sống của anh Thành ở phần đất đẹp dường như không mấy suôn sẻ. Anh ấy đầu tư vào chăn nuôi, nhưng gặp phải nhiều khó khăn. Dịch bệnh bùng phát, giá cả thị trường biến động, khiến anh ấy thua lỗ liên tục. Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát.


Con Đường Mới Mở Và Lời Mỉa Mai Ngược Đời
Nhiều năm sau, một sự kiện bất ngờ đã thay đổi hoàn toàn cục diện. Dự án mở rộng đường lớn của tỉnh được triển khai, và điều không ai ngờ tới là con đường mới lại đi qua phía sau ngôi nhà của anh Thành, nơi mà tôi đã được chia mảnh đất “xấu” ngày xưa. Phần đất của tôi, vốn nằm ở phía sau, giờ đây lại nằm ngay mặt tiền mới, đắc địa hơn bao giờ hết.

Giá đất tăng vọt. Khu vực xung quanh tiệm may của tôi trở nên sầm uất, nhộn nhịp hơn bao giờ hết. Tiệm may của em gái ngày càng đông khách. Khách hàng không chỉ đến từ các xã lân cận mà còn từ các huyện khác. Tôi phải thuê thêm người làm, mở rộng quy mô tiệm may. Thu nhập của tôi tăng lên đáng kể, cuộc sống của tôi trở nên sung túc hơn.

Trong khi đó, phần đất của anh Thành lại nằm ở phía trong, khuất sâu hơn so với con đường mới. Giá trị đất của anh ấy không tăng nhiều, thậm chí còn có dấu hiệu chững lại.

Anh Thành thấy vậy, lòng anh ấy đầy sự hậm hực. Anh ấy không thể tin được rằng, phần đất mà anh ấy từng coi là "xấu", giờ đây lại trở thành "đất vàng". Anh ấy thường xuyên qua nhà tôi, nhìn tiệm may đông khách, khuôn mặt anh ấy đầy vẻ ghen tị.

Một lần, anh Thành đến nhà tôi, giọng anh ấy đầy vẻ trách móc: "Sao mà số mày may mắn thế không biết! Cái đường lại mở đúng chỗ đất của mày. Đúng là ông trời có mắt, nhưng mà... trách cha ngày xưa thiên vị!"

Tôi nhìn anh Thành, ánh mắt tôi vẫn bình thản. Tôi hiểu, anh ấy đang trách cha vì đã chia cho tôi mảnh đất "xấu" ngày xưa, mà giờ đây lại trở thành "đất vàng". Anh ấy không nhận ra rằng, đây không phải là do cha thiên vị, mà là do sự kiên trì, sự cố gắng của tôi.

Tôi mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa bao nhiêu điều. Tôi không muốn tranh cãi, không muốn làm tổn thương anh ấy. Nhưng tôi cũng không thể im lặng được nữa. Tôi cần phải nói ra những gì tôi đang nghĩ, để anh ấy hiểu.

Lời Đáp Trả Êm Dịu Nhưng Sâu Sắc
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh Thành, giọng tôi nhẹ nhàng nhưng đầy sức nặng: “Cái gì chia bằng tay, không bằng cái người ta tự làm nên bằng tim.”

Những lời nói của tôi như một nhát dao đâm thẳng vào tim anh Thành. Anh ấy sững sờ. Khuôn mặt anh ấy tái mét. Anh ấy không ngờ tôi lại có thể nói ra những lời đó, những lời ẩn chứa tất cả sự thật về cuộc sống của chúng tôi. Anh ấy hiểu, tôi đang ám chỉ việc anh ấy đã giành hết đất đai của cha bằng tay, còn tôi thì đã tự mình xây dựng nên cơ nghiệp bằng chính trái tim và sự cố gắng của mình.


Anh Thành không nói được lời nào. Anh ấy nhìn tôi, ánh mắt anh ấy đầy sự hổ thẹn, sự tức giận, và cả sự hối hận. Anh ấy muốn phản bác, nhưng không thể. Cuối cùng, anh ấy cúi gằm mặt, không nói một lời nào, rồi lặng lẽ bỏ đi.

Tôi nhìn theo bóng anh Thành khuất dần. Lòng tôi không một chút vui sướng khi thấy anh ấy đau khổ. Tôi chỉ cảm thấy một sự bình yên. Tôi đã nói ra những gì tôi muốn nói. Tôi đã chứng minh cho anh ấy thấy rằng, giá trị của một con người không nằm ở tài sản, không nằm ở địa vị, mà nằm ở sự cố gắng, ở sự tử tế, và ở tình yêu thương.

Từ hôm đó, anh Thành không còn qua lại với tôi nữa. Tôi vẫn sống cuộc đời của mình, vẫn điều hành tiệm may. Cuộc sống của tôi ngày càng tốt đẹp hơn. Tôi có tiền bạc, có công việc yêu thích, và có một mái ấm bình yên.

Hạnh Phúc Đích Thực Và Bài Học Về Giá Trị Bản Thân
Tôi vẫn thường xuyên nghĩ về anh Thành. Tôi không oán trách anh ấy. Tôi chỉ mong anh ấy sớm nhận ra giá trị đích thực của cuộc sống, và tìm thấy hạnh phúc của riêng mình. Tôi tin rằng, một ngày nào đó, anh ấy sẽ hiểu được ý nghĩa câu nói của tôi.

Tôi nhận ra rằng, hạnh phúc không phải là sự giàu sang, không phải là những thứ xa hoa, phù phiếm. Hạnh phúc là sự bình yên trong tâm hồn, là tình yêu thương của gia đình, là những giá trị đích thực của cuộc sống.

Tôi đã từng mất đi phần đất đẹp, nhưng tôi lại có được một cuộc sống ý nghĩa hơn. Tôi đã từng bị anh trai xem thường, nhưng tôi lại có được sự tôn trọng từ những người xung quanh.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh nắng ban mai đang chiếu rọi. Một ngày mới lại bắt đầu. Và tôi, tôi sẽ sống trọn vẹn từng khoảnh khắc, sống một cuộc đời chân thành, xứng đáng hơn.

Cuộc đời này, có những lúc ta phải đối mặt với những tổn thương, những sự bất công. Nhưng quan trọng hơn, là cách chúng ta đứng dậy, cách chúng ta đối mặt với nó, và cách chúng ta tìm lại chính mình.

Nhận xét