Min menu

Pages

"Ngh-èo thì đừng mơ trèo cao": Câu nói á-m ả-nh của nhà trai, để rồi 3 năm sau, họ ch-ết đ-ứng trong đám cưới con gái họ...


Sài Gòn những ngày cuối tháng Mười một, không khí se lạnh, báo hiệu mùa cưới về. Tôi, Chi, đang tất bật chuẩn bị cho ngày trọng đại nhất đời mình. Chỉ còn đúng một tuần nữa là tôi sẽ mặc chiếc váy cưới trắng tinh, bước vào lễ đường cùng Lâm – người đàn ông tôi yêu hơn cả sinh mạng. Tình yêu của chúng tôi như một câu chuyện cổ tích giữa đời thường: một cô gái xuất thân bình thường và một chàng trai con nhà gia thế. Tôi tin rằng, hạnh phúc đã ở rất gần.

Gia đình tôi không giàu có, nhưng chúng tôi luôn sống trong sự đầm ấm, yêu thương. Ba mẹ tôi là những người hiền lành, chịu khó. Dù cuộc sống có đôi chút khó khăn, nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ nó sẽ trở thành rào cản cho hạnh phúc của mình.

Gia đình Lâm lại khác. Họ là một gia đình bề thế, có tiếng tăm trong giới kinh doanh. Bố Lâm, ông Trung, là một người đàn ông quyền lực, gia trưởng và rất coi trọng danh tiếng. Tôi biết, ông không hoàn toàn ưng ý tôi, nhưng vì Lâm kiên quyết, và tôi cũng cố gắng hết sức để thể hiện mình là một cô gái ngoan ngoãn, lễ phép, cuối cùng ông cũng chấp nhận.

Tôi đã nghĩ, mọi sóng gió đều đã qua. Chỉ còn một tuần nữa thôi, tôi sẽ chính thức trở thành con dâu nhà họ.

Thế nhưng, vào một buổi chiều định mệnh, khi tôi đang thử váy cưới, điện thoại tôi reo vang. Đó là số của Lâm. Giọng anh ấy trầm xuống, đầy sự căng thẳng: "Chi à... Bố mẹ anh... Họ muốn hủy hôn."

Tim tôi như ngừng đập. Toàn thân tôi lạnh toát. Hủy hôn? Tại sao?

"Có chuyện gì vậy Lâm? Anh nói rõ hơn đi!" Tôi nói, giọng tôi run run.

Lâm ngập ngừng: "Bố mẹ anh... họ phát hiện gia đình em đang nợ nần."

Tôi chết lặng. Gia đình tôi có một khoản nợ nhỏ do làm ăn thua lỗ cách đây vài năm, nhưng chúng tôi đang cố gắng trả dần, và tôi nghĩ nó không đáng để hủy hôn.

"Nhưng... đó chỉ là một khoản nợ nhỏ mà!" Tôi cố gắng giải thích.

"Không phải vấn đề nhỏ nữa rồi Chi à. Bố anh nói... Bố anh nói em không xứng với anh." Giọng Lâm nghẹn lại.

Ngay sau đó, tôi nhận được một tin nhắn từ số điện thoại của bố Lâm. Dòng chữ ngắn gọn, lạnh lùng như một nhát dao đâm thẳng vào tim tôi: “Nghèo thì đừng mơ trèo cao.”

Nước mắt tôi chảy dài. Cả thế giới như sụp đổ dưới chân tôi. Tôi đã bị hủy hôn. Chỉ vì tôi nghèo, chỉ vì gia đình tôi nợ nần.

Tôi không thể tin được. Tình yêu 4 năm của chúng tôi, những lời hứa hẹn, những giấc mơ chung, tất cả đều tan biến chỉ vì một tin nhắn, một câu nói miệt thị.


Tôi gọi lại cho Lâm, nhưng anh ấy không bắt máy. Tôi nhắn tin cho anh ấy, nhưng không có hồi âm. Anh ấy đã biến mất khỏi cuộc đời tôi, như chưa từng tồn tại.

Tôi gục xuống sàn nhà, ôm mặt khóc nức nở. Chiếc váy cưới trắng tinh, lộng lẫy, giờ đây lại trở thành biểu tượng của sự đau khổ, của sự tủi nhục.

Khởi Đầu Mới Và Biến Cố Bất Ngờ
Ba tôi, mẹ tôi cũng đau khổ không kém. Họ tự trách mình đã không lo được cho tôi, đã để tôi phải chịu đựng sự sỉ nhục này. Nhưng tôi biết, đó không phải lỗi của họ.

Suốt một thời gian dài, tôi sống trong nỗi đau đớn, sự thất vọng. Tôi đóng cửa lòng mình, không muốn gặp gỡ ai, không muốn nói chuyện với ai. Tôi đã mất đi niềm tin vào tình yêu, vào cuộc sống.

Nhưng rồi, tôi nhận ra rằng, tôi không thể gục ngã mãi được. Tôi phải đứng dậy, phải chứng minh cho họ thấy rằng, tôi không phải là kẻ yếu đuối, không phải là kẻ thất bại.

Tôi bắt đầu vùi đầu vào công việc. Tôi làm việc không ngừng nghỉ, từ sáng sớm đến tối khuya. Tôi học hỏi, tìm tòi, và không ngừng trau dồi kiến thức. Tôi quyết tâm phải thành công, phải trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, độc lập.

Ba năm sau, cuộc sống của tôi đã thay đổi hoàn toàn. Tôi đã trở thành giám đốc điều hành của một công ty phát triển bất động sản lớn. Tôi có tiền bạc, có địa vị, có tất cả những gì mà ngày xưa tôi từng mơ ước.

Tôi đã xây cho ba mẹ một căn nhà khang trang ở quê, giúp ba mẹ trả hết nợ nần. Tôi đã chứng minh cho họ thấy rằng, tôi không phải là kẻ yếu đuối, không phải là kẻ thất bại.

Tôi cũng không còn quan tâm đến Lâm, đến gia đình anh ấy nữa. Tôi đã xóa bỏ tất cả những kỷ niệm liên quan đến họ. Tôi đã sống một cuộc đời mới, một cuộc đời không có họ.

Sự Trở Lại Đầy Bất Ngờ Và Màn Đáp Trả Im Lặng
Một ngày nọ, tôi nhận được tin tức từ một người bạn cũ. Em gái út của Lâm, Hạ, sắp kết hôn. Và điều bất ngờ hơn, nhà trai đã thuê một villa thuộc chuỗi bất động sản lớn để tổ chức đám cưới. Tôi biết chuỗi villa đó. Đó là một trong những dự án lớn nhất mà công ty tôi đã đầu tư và phát triển trong ba năm qua.

Tim tôi đập nhanh một nhịp. Tôi mỉm cười. Đây có lẽ là định mệnh.


Tới ngày cưới của Hạ, tôi không đến trực tiếp. Tôi không muốn làm phiền, không muốn gây chú ý. Nhưng tôi đã sai. Ngay sau đó, tôi nhận được điện thoại từ một người quen: "Chi ơi, nhà trai đang ngỡ ngàng khi thấy cô gái năm xưa là chủ đầu tư của toàn bộ khu đất đó!"

Thông tin này nhanh chóng lan truyền. Ai cũng bất ngờ. Gia đình Lâm, những người đã từng miệt thị tôi, đã từng hủy hôn tôi vì tôi nghèo, giờ đây lại đang tổ chức đám cưới cho con gái út của họ trên chính khu đất mà tôi là chủ đầu tư.

Tôi không trực tiếp xuất hiện, nhưng tôi vẫn gửi tặng một lẵng hoa chúc mừng đến Hạ. Lẵng hoa được thiết kế rất đặc biệt, với những bông hồng trắng tinh khôi, tượng trưng cho sự thuần khiết, sự thanh cao. Tôi không muốn trả thù, không muốn làm tổn thương ai. Tôi chỉ muốn gửi lời chúc mừng chân thành đến Hạ, và cũng là một lời khẳng định cho chính mình.

Tôi không nói một lời nào, không đưa ra bất kỳ bình luận nào. Nhưng dư luận bùng nổ. Tất cả các trang báo mạng, các diễn đàn xã hội đều đồng loạt đưa tin về sự việc này. Họ gọi đó là "màn đáp trả im lặng nhưng đắt giá nhất."

Mọi người bàn tán xôn xao. Ai cũng ngạc nhiên, ai cũng ngưỡng mộ sự mạnh mẽ, sự kiên cường của tôi. Và ai cũng lên án gia đình Lâm, lên án sự hợm hĩnh, sự miệt thị của họ.

Tôi đọc những bình luận trên mạng, lòng tôi không một chút cảm xúc. Tôi không cảm thấy vui sướng khi thấy gia đình Lâm bị chỉ trích. Tôi chỉ cảm thấy một sự bình yên. Tôi đã vượt qua được tất cả. Tôi đã chứng minh được giá trị của bản thân.

Sự Thanh Thản Của Tâm Hồn Và Bài Học Về Giá Trị Đích Thực
Nhiều ngày sau, câu chuyện về tôi và gia đình Lâm vẫn tiếp tục được bàn tán. Lâm có tìm cách liên lạc với tôi, nhưng tôi không trả lời. Tôi không còn muốn nói chuyện với anh ấy nữa. Quá khứ đã qua, và tôi không muốn níu kéo nó.

Tôi vẫn tiếp tục công việc của mình. Tôi vẫn sống một cuộc sống giản dị, bình yên. Tôi dành thời gian cho ba mẹ, cho những người thân yêu.

Tôi nhận ra rằng, hạnh phúc không phải là những thứ xa hoa, phù phiếm. Hạnh phúc là sự bình yên trong tâm hồn, là tình yêu thương của gia đình, là những giá trị đích thực của cuộc sống.

Tôi đã từng đau khổ vì bị miệt thị, vì bị hủy hôn. Nhưng giờ đây, tôi lại thấy biết ơn những biến cố đó. Bởi vì, chính những biến cố đó đã giúp tôi trở thành một người mạnh mẽ hơn, một người biết trân trọng những giá trị đích thực của cuộc sống.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh nắng ban mai đang chiếu rọi. Một ngày mới lại bắt đầu. Và tôi, tôi sẽ sống trọn vẹn từng khoảnh khắc, sống một cuộc đời chân thành, xứng đáng hơn.

Cuộc đời này, có những lúc ta phải đối mặt với những tổn thương, những sự phản bội. Nhưng quan trọng hơn, là cách chúng ta đứng dậy, cách chúng ta đối mặt với nó, và cách chúng ta tìm lại chính mình.

Nhận xét