Min menu

Pages

Từ hôn vì n-ợ n-ần, 3 năm sau, gia đình chú rể b-àng h-oàng khi biết sự thật về cô gái bị ru-ồng b-ỏ...


Tiếng chuông điện thoại réo rắt trong không gian phòng khách trống trải, phá tan sự tĩnh lặng của buổi chiều tà. Ngón tay tôi run rẩy chạm vào màn hình, số hiển thị là bố anh Tùng, người mà chỉ một tuần nữa thôi sẽ là bố chồng tôi. Trái tim tôi thắt lại, một dự cảm không lành dấy lên trong lòng.

Tôi là Mai. Tôi và Tùng đã yêu nhau hơn ba năm. Tình yêu của chúng tôi nảy nở từ những ngày tháng sinh viên nghèo khó, cùng nhau trải qua biết bao kỷ niệm vui buồn. Tùng hiền lành, ấm áp, và luôn là chỗ dựa vững chắc cho tôi. Chúng tôi đã cùng nhau mơ về một ngôi nhà nhỏ, những đứa trẻ xinh xắn, và một cuộc sống bình dị nhưng tràn ngập tiếng cười.

Gia đình Tùng khá giả. Bố mẹ anh đều là những người thành đạt trong giới kinh doanh. Ngay từ lần đầu ra mắt, tôi đã cảm nhận được sự khác biệt giữa hai gia đình. Bố mẹ Tùng khá khó tính, đặc biệt là bố anh. Ông là một người đàn ông quyền lực, luôn đặt nặng địa vị và tiền bạc. Ông từng nói với tôi rằng, ông muốn con dâu mình phải là người “môn đăng hộ đối”, phải có nền tảng vững chắc để không làm ảnh hưởng đến danh tiếng gia đình.

Tôi biết, gia đình tôi không thể sánh bằng gia đình Tùng. Bố mẹ tôi là những người lao động bình thường, và chúng tôi đang gặp một chút khó khăn về tài chính. Một khoản nợ nhỏ từ việc kinh doanh không thuận lợi của bố tôi đang đè nặng lên vai cả gia đình. Tôi đã cố gắng giấu kín chuyện này, không muốn Tùng phải lo lắng, và cũng không muốn gia đình anh biết.

Tùng thì luôn trấn an tôi. Anh nói rằng bố mẹ anh sẽ hiểu, sẽ chấp nhận. Anh tin rằng tình yêu của chúng tôi đủ lớn để vượt qua mọi rào cản. Tôi đã tin anh. Tôi đã đặt hết niềm tin vào tình yêu của chúng tôi.

Ngày cưới đã cận kề. Mọi thứ đã được chuẩn bị tươm tất. Thiệp mời đã gửi đi, váy cưới đã được thử, và những giấc mơ về một tương lai hạnh phúc đã gần như thành hiện thực.

Tiếng điện thoại vẫn vang lên, kéo tôi trở về thực tại. Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh, rồi ấn nghe.

“Alo, con chào bố ạ,” tôi nói, giọng tôi khẽ run rẩy.

Giọng bố Tùng vang lên, lạnh lùng và dứt khoát, không chút tình cảm. “Mai, tôi có chuyện muốn nói với cô.”

“Dạ, bố cứ nói ạ,” tôi đáp, tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực.

“Nhà tôi quyết định hủy hôn sự,” ông nói, không một chút do dự.

Toàn thân tôi như đóng băng. “Hủy… hủy hôn sao ạ?” Tôi thì thào, không thể tin vào tai mình.

“Phải,” ông đáp. “Chúng tôi vừa phát hiện ra gia đình cô đang nợ nần chồng chất. Một người như cô, một gia đình như vậy, không xứng đáng bước chân vào nhà tôi.”

Từng lời nói của ông như những mũi dao đâm thẳng vào tim tôi. Nước mắt tôi bắt đầu trào ra. Tôi muốn thanh minh, muốn giải thích, nhưng cổ họng tôi nghẹn ứ lại, không thốt nên lời.


“Cô nghe rõ đây,” ông tiếp tục, giọng ông đầy sự miệt thị. “Nghèo thì đừng mơ trèo cao. Đừng cố gắng bám víu vào những thứ không thuộc về mình.”

Ông cúp máy.

Tôi đứng đó, chiếc điện thoại rơi khỏi tay, rơi xuống sàn nhà lát gạch lạnh ngắt. Nước mắt tôi tuôn như mưa. Căn phòng bỗng chốc trở nên tối tăm, lạnh lẽo.

Tôi không thể tin được. Chỉ còn một tuần nữa là đến ngày cưới. Tất cả những giấc mơ, những hy vọng của tôi, bỗng chốc sụp đổ.

Tùng gọi điện cho tôi ngay sau đó. Giọng anh đầy sự lo lắng, xen lẫn bất lực. “Mai ơi, anh xin lỗi. Bố mẹ anh… họ đã biết chuyện nợ nần của gia đình em. Họ không đồng ý cho chúng ta cưới nữa.”

“Tùng,” tôi nghẹn ngào. “Anh… anh có tin em không? Anh có tin tình yêu của chúng ta không?”

Tùng im lặng một lúc lâu. “Anh… anh không biết phải làm gì nữa, Mai. Bố mẹ anh rất kiên quyết. Anh xin lỗi.”

Tiếng “Tút… tút…” vang lên. Anh cũng cúp máy.

Tôi gục xuống sàn nhà, ôm mặt khóc nức nở. Nỗi đau của sự mất mát, sự phản bội, và sự tủi nhục bủa vây lấy tôi. Tôi đã bị bỏ rơi, bị ruồng bỏ chỉ vì gia đình tôi nghèo, chỉ vì chúng tôi có một khoản nợ nhỏ.

Những ngày sau đó trôi qua như một cơn ác mộng. Thiệp cưới đã gửi đi, nhưng hôn lễ không bao giờ diễn ra. Tôi phải đối mặt với những ánh mắt thương hại, những lời bàn tán của mọi người. Bố mẹ tôi cũng suy sụp. Cả gia đình chìm trong nỗi đau và sự tuyệt vọng.

Tôi đã từng hận bố Tùng, hận cả Tùng. Hận vì họ đã không tin tôi, không tin vào tình yêu của chúng tôi. Hận vì họ đã vì tiền bạc, vì địa vị mà hủy hoại tất cả.

Ba năm sau, cuộc sống của tôi đã có nhiều thay đổi. Sau cú sốc đó, tôi đã gần như suy sụp hoàn toàn. Nhưng rồi, tôi tự nhủ, mình không thể gục ngã. Tôi phải đứng dậy, phải chứng minh cho họ thấy rằng, nghèo không có nghĩa là không thể “trèo cao”.

Tôi lao vào công việc như một con thiêu thân. Với số vốn ít ỏi có được từ việc bán căn nhà nhỏ ở quê và vay mượn thêm từ bạn bè, tôi bắt đầu kinh doanh. Tôi không ngủ, không nghỉ, miệt mài học hỏi, tìm tòi. Tôi chọn lĩnh vực bất động sản, một lĩnh vực đầy rủi ro nhưng cũng đầy tiềm năng.

Những ngày đầu vô cùng khó khăn. Tôi phải đối mặt với biết bao thử thách, thất bại. Có những lúc tôi muốn bỏ cuộc, muốn buông xuôi. Nhưng mỗi khi nghĩ đến câu nói của bố Tùng: “Nghèo thì đừng mơ trèo cao,” tôi lại có thêm động lực để tiếp tục.


Dần dần, công việc của tôi khởi sắc. Những dự án nhỏ thành công, mang lại cho tôi những khoản lợi nhuận đáng kể. Tôi tích lũy vốn, mở rộng quy mô kinh doanh. Với sự nỗ lực không ngừng nghỉ, tôi đã trở thành chủ đầu tư của một chuỗi bất động sản lớn, với những villa, resort cao cấp.

Tôi không còn là cô gái yếu đuối, dễ bị tổn thương ngày xưa nữa. Tôi đã trở nên mạnh mẽ hơn, quyết đoán hơn. Tôi đã tự mình “trèo cao” mà không cần bám víu vào bất cứ ai.

Một ngày nọ, tôi nhận được một tấm thiệp cưới. Đó là thiệp cưới của em gái út Tùng. Gia đình Tùng tổ chức đám cưới cho cô bé tại một villa sang trọng thuộc chuỗi bất động sản lớn. Và điều bất ngờ hơn cả… đó chính là khu villa mà tôi là chủ đầu tư.

Tôi cầm tấm thiệp trên tay, lòng tôi không một chút cảm xúc nào. Không có sự hận thù, không có sự hả hê. Chỉ là một sự bình thản đến lạ thường.

Tôi không trả thù. Tôi không cần phải làm gì cả. Sự thật đã đủ để nói lên tất cả.

Ngày cưới, tôi không đến dự. Thay vào đó, tôi gửi tặng một lẵng hoa chúc mừng. Một lẵng hoa lớn, đẹp đẽ, đặt ở vị trí trang trọng nhất của lễ đường. Trên đó, không có lời nhắn, chỉ có tên tôi: “Mai – Chủ đầu tư khu Villa này.”

Khi gia đình Tùng nhận ra tôi là chủ đầu tư của toàn bộ khu đất đó, họ ngỡ ngàng. Khuôn mặt bố Tùng tái mét. Mẹ Tùng thì sững sờ. Còn Tùng… anh nhìn tôi từ xa, ánh mắt anh đầy sự bối rối và hối hận.

Tôi không ở lại lâu. Tôi chỉ đứng đó một lát, nhìn lẵng hoa, rồi lặng lẽ quay đi.

Ngay lập tức, dư luận bùng nổ. Câu chuyện về việc nhà trai hủy hôn vì gia đình cô gái nghèo, rồi ba năm sau cô gái trở thành chủ đầu tư của chính nơi họ tổ chức đám cưới, nhanh chóng lan truyền khắp nơi. Mọi người gọi đó là "màn đáp trả im lặng nhưng đắt giá nhất."

Báo chí, mạng xã hội, mọi người đều nói về câu chuyện của tôi. Tôi không lên tiếng. Tôi không cần phải giải thích gì cả. Sự thật đã tự nó lên tiếng.

Những lời bàn tán, những ánh mắt ngưỡng mộ, và cả những lời chỉ trích dành cho gia đình Tùng, tất cả đều vượt xa những gì tôi có thể làm để trả thù.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh nắng ban mai đang chiếu rọi. Lòng tôi không còn cảm thấy nặng trĩu nữa. Tôi đã vượt qua được tất cả. Tôi đã chứng minh được giá trị của mình. Tôi không cần phải dựa dẫm vào ai, không cần phải bám víu vào bất cứ điều gì.

Tôi nhớ lại câu nói của bố Tùng: “Nghèo thì đừng mơ trèo cao.” Giờ đây, tôi đã “trèo cao” hơn rất nhiều so với những gì ông từng tưởng tượng. Và tôi đã làm được điều đó bằng chính đôi tay của mình, bằng chính nỗ lực của mình.

Vài ngày sau, tôi nhận được một cuộc gọi từ Tùng. Giọng anh khản đặc, đầy sự hối hận.

“Mai,” anh nói, “anh xin lỗi. Anh đã sai. Bố mẹ anh đã sai. Anh đã không bảo vệ được em.”

Tôi im lặng.

“Anh biết, bây giờ có nói gì cũng không thể sửa chữa được lỗi lầm,” anh tiếp tục. “Nhưng anh muốn em biết, anh vẫn luôn nghĩ về em. Anh vẫn luôn hối hận về những gì đã xảy ra.”

Tôi hít một hơi thật sâu. “Tùng, chuyện đã qua rồi.”

“Em có thể tha thứ cho anh không?” anh hỏi, giọng anh đầy sự khẩn khoản.

Tôi mỉm cười nhạt. “Tha thứ hay không, bây giờ cũng không còn quan trọng nữa. Cuộc sống của mỗi người đã đi về hai hướng khác nhau rồi.”

Tôi cúp máy. Không có sự tức giận, không có sự oán hận. Chỉ là một sự bình thản đến lạ thường.

Tôi đã từng nghĩ rằng tôi sẽ mãi mãi bị ám ảnh bởi nỗi đau của sự phản bội. Tôi đã từng nghĩ rằng tôi sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho họ. Nhưng giờ đây, tôi nhận ra, thời gian đã chữa lành mọi vết thương. Và thành công của tôi đã giúp tôi buông bỏ mọi hận thù.

Tôi không trả thù. Tôi chỉ sống cuộc đời của mình, sống một cuộc đời tốt đẹp hơn. Và đó chính là màn đáp trả đắt giá nhất.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những tòa nhà cao tầng của khu đô thị mới đang vươn mình lên trời xanh. Đó là thành quả của tôi, của những nỗ lực không ngừng nghỉ.

Tôi không còn tìm kiếm một tình yêu nào nữa. Tôi muốn dành thời gian cho bản thân, cho công việc, và cho những người thực sự yêu thương tôi.

Câu chuyện của tôi đã trở thành một bài học. Bài học về sự kiên cường, về sự tự lập, và về giá trị đích thực của con người không nằm ở tiền bạc hay địa vị.

Tôi không còn cảm thấy tủi thân vì xuất thân của mình nữa. Tôi tự hào về cha mẹ tôi, về những gì họ đã dạy cho tôi. Tôi tự hào về chính bản thân mình, về người phụ nữ đã tự mình đứng dậy từ vực sâu, và vươn lên mạnh mẽ.

Tôi biết, cuộc đời vẫn còn nhiều thử thách phía trước. Nhưng tôi tin rằng, tôi sẽ vượt qua được tất cả. Bởi vì tôi đã có đủ nghị lực, đủ bản lĩnh, và đủ sự tự tin để đối mặt với mọi sóng gió.

Tôi nhìn lẵng hoa chúc mừng. Đó không phải là lời thách thức, mà là một lời khẳng định. Khẳng định rằng, nghèo không có nghĩa là không thể “trèo cao”. Và rằng, giá trị của một con người không thể được đo đếm bằng tiền bạc hay địa vị. Nó được đo đếm bằng chính tâm hồn, bằng chính ý chí, và bằng chính những gì họ đã làm được trong cuộc đời.

Nhận xét